Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Là ngày nào đó, tan biến vào không khí...


Có đôi lúc, tôi rất muốn rơi vào trạng thái không-tồn-tại trên đời. Cảm thấy mình tự do, không có những mối dây nhợ ràng buộc với cuộc sống. Cũng không bị lệ thuộc vào bất cứ điều gì, bất cứ ai. Đôi lần tôi thay đổi số điện thoại di động, thường không vì một lý do quan trọng nào mà có khi chỉ vớ vẩn kiểu như: xui xéo quá nên thay đổi một cái gì xem vận xui có đừng bám theo mình nữa không. Và tôi bỗng khựng lại rất lâu khi nhìn vào cái danh bạ điện thoại, tự hỏi nên thông báo cho ai số điện thoại mới của mình. Tôi nhớ có lần có người trợn tròn mắt hỏi tôi, sao danh bạ của em chưa tới 100 số. Họ còn nói, nhắm mắt thì danh bạ của họ cũng đã hơn 200 người. Tôi mỉm cười, cho rằng con số 100 vẫn là còn nhiều lắm. Nếu gạt hết những cái tên mà tôi chả bao giờ (hoặc thảng lắm) mới liên lạc và liên lạc với tôi, thì có khi chỉ còn được chục người. Mà nói chục người, biết đâu cũng còn nhiều đó! Như trong hơn 200 cái tên kia, chẳng phải có tên đã nằm ngoài phạm vi trí nhớ?

Lần nào tôi đổi số, lần đó tôi khựng lại. Nhưng thường thì danh bạ điện thoại của tôi không mất đi số nào, chỉ danh bạ của vài ba số trong những số đó sẽ không có thêm một số. Và như vậy, mỗi lần đổi số, một sự tồn tại nào đó của tôi có thể đã mất đi. Tuy vậy, tôi cũng tin tưởng, cho dù không đổi số, sự tồn tại ấy cũng không mặc nhiên hằng có. Tên của tôi trong danh bạ điện thoại của bạn, tên của bạn trong danh bạ điện thoại của tôi, nếu chúng ta không thấy qua đó nỗi nhớ thương một con người, thì cuối cùng cũng chỉ là một cái tên vô tri, vô hồn. Nằm trong sự lãng quên nhau.

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Người ta quên, tất cả, như thế…

Ngày hôm nay trời nắng, tôi rời nhà từ sáng. Như thường lệ. Phố xá mùa giáng sinh không ngập tràn không khí như báo đài vẫn đưa tin. Có thể vì tôi đã đi vào con đường không có lễ hội. Cũng có thể vì tôi thờ ơ. Con mắt của người thờ ơ không có thiên đường.

Trời Sài Gòn không lạnh nữa. Thi thoảng mặt trời mới ngừng nhả nắng, để đôi vai người có thể co lại đôi chút, trong cái không khí cuối năm vẫn thường lạnh lẽo hơn mọi mùa trong năm. Và có thể ngước lên nhìn trời, bầu trời vẫn cao và rộng mênh mông. Con người trong thành phố, trở nên nhỏ bé và lầm lụi.

Giảng đường buồn tênh. Những slide bài giảng lướt thướt qua nhau. Không có điểm nào là trọng tâm. Không có kiến thức nào là gây tò mò. Giọng thầy hiền lành, nhừa nhựa. Từng lời giảng, từng lời giảng, nhẹ nhàng trôi tuột qua nhau.

Ngồi ở bàn cuối. Lớp học này kha khá người trẻ. Có vài cô cậu còn nhỏ hơn tôi một, hai tuổi. Học với nhau ba kỳ. Cả trăm con người. Số tôi biết rất ít. Số tôi nhớ, chắc chắn cũng ít như thế. Tôi thường như vậy, chỉ nhớ được những gắn bó thân tình. Những xã giao quan hệ, tôi chưa từng lưu tâm. Dù ai đó vẫn nói với tôi về lợi ích xã giao. Lợi ích xã giao, chẳng qua có để mà quên. Quên ngay.

Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Mùa đông này...

Mùa đông này, ngó con mắt bên phải còn sưng sưng, phát hiện thấy mình già đi! Sự già nua mà hình như không ai thấy. Mệt mỏi! Muốn nằm một chỗ. Không mơ mộng, cũng chả nghĩ suy. Chỉ ước là cơn gió, nhẹ trôi theo dòng đời. Thân xác nhẹ tênh, sao bước đi vẫn còn thấy nặng. Nặng nhưng không thể nào để lại dấu chân. Con người nhạt nhòa trong trái tim nhau…

Mùa đông này.... nhớ tiếng thở dài của những mùa nào đó, vẫn vọng về xa xôi trong những ngày tĩnh lặng. Giá có thể kể lể với nhau, đâu đó những được mất trong cuộc đời. Cuộc đời rỗng không. Tôi giữ mãi một phần đời. Mà vẫn (phải) tự mỉa mai mình ngốc ngu….

Mùa đông này… ngày vẫn dài như thế…



Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Hãy về với anh (Veer – Zaara)

Veer – một phi công người Ấn và Zaara – một cô gái Pakistan xinh đẹp tình cờ quen nhau trong một tai nạn xe. Anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đẹp, quả cảm, nồng nhiệt và yêu thương cuộc sống. Đó là những gì người ta có thể nói về họ, theo cách ngắn gọn nhất. Veer giúp Zaara đưa tro cốt của bà về rải trên dòng sông Ấn Độ. Để cảm ơn anh, cô đã nhận lời lưu lại làng anh một ngày. Một ngày ngẳn ngủi cũng là một ngày hạnh phúc nhất trong đời họ.


Hôm sau, từ biệt ở bến xe, Veer muốn bày tỏ nỗi lòng với Zaara nhưng đúng lúc này thì vị hôn phu đầy quyền thế của Zaara xuất hiện. Dù vậy, Veer vẫn kịp nói với Zaara rằng anh thực sự yêu cô, có thể vì cô hy sinh tất cả. Giữ im lặng nhưng hình ảnh của Veer, những lời anh nói, và hai ngày ngắn ngủi bên nhau đã khắc sâu trong lòng Zaara mãi mãi. Cô nhớ thương Veer và thổn thức đau khổ khi hôn lễ gần kề. Người hầu gái thân cận xót xa cho Zaara, từ Pakistan, cô tìm cách báo tin cho Veer ở Ấn Độ, rằng Zaara rất yêu anh và nếu anh cũng yêu cô, hãy đến và mang Zaara đi.

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Lục Vân Tiên

Lưu ý: tương tự entry Truyện Kiều, entry này chỉ đọc cho vui

 Blog.Uhm.vN Ở quận Đông Thành, có một chàng trai tên gọi Lục Vân Tiên,  tướng mạo khôi ngô Blog.Uhm.vN(oh yeh...), văn võ toàn tài  Blog.Uhm.vN (hí hí).



Triều đình mở khoa thi (thi đêe.. thi đêeee... mại dô mại dô...).


 Vân Tiên bèn từ biệt thầy xuống núi đua tài Blog.Uhm.vN(thầy ở lại duiz dẻz nhen...).

Trên đường đi Blog.Uhm.vN(ôi vui quá he he...), chàng ra tay nghĩa hiệp đánh tan bọn cướp Phong Lai Blog.Uhm.vN(chít nè, chít nè.. ), cứu được Kiều Nguyệt Nga.




 Hi Tiên!

Nguyệt Nga cảm động, quyết liệt trao tình yêu cho Vân Tiên (moaz..moaz, chụt...chụt).

Nhưng Vân Tiên đã có hôn ước, lại nặng "chí trai" nên ứ thèmBlog.Uhm.vN (hứ...)
Nguyệt Nga chỉ còn biết họa hình chàng Blog.Uhm.vN ngày đêm thương nhớ

(ôi nhớ gì như nhớ thằng Tiên...)

Vân Tiên tiếp tục hành trình Blog.Uhm.vN (1,2,3 ..), gặp và kết bạn với Hớn Minh, một sĩ tử khác Blog.Uhm.vN (haiz..., trời sinh ta sao còn sinh ngươi).


Vân Tiên không quên về nhà thăm cha mẹ

(chủ yếu lên mạng lướt web cái coi...), rồi cùng tiểu đồng lên đường

Chàng cũng ghé thăm Võ Công người có nhan sắc thuộc vào hàng "lộng lẫy" Blog.Uhm.vN (đừng coi thường nhau nha bay, ta từng đẹp trai nhất nước này đóa...) cùng hôn thê Võ Thể Loan



(ác phụ tương lai).


Trên đường ứng thí, Vân Tiên còn có thêm người bạn đồng hành là Vương Tử Trực Blog.Uhm.vN (người vừa đẹp trai vừa hiền lành tốt tính...).

Khi tới kinh đô Vân Tiên gặp 2 gã con nhà "danh gia vọng tộc" là Trịnh Hâm Blog.Uhm.vN (đại gian ác) và Bùi Kiệm Blog.Uhm.vN (đại ác dâm).
Thấy Vân Tiên tài cao, Hâm, Kiệm sinh lòng đố kị, ghen ghét Blog.Uhm.vN(ghét cái thằng Tiên quá điiii .... có cách nào cho nó chết sớm hem...)Blog.Uhm.vN.

Tóm tắt 8 loại tính tình chuyên biệt của con người (tt và hết)

4. Người nhiệt tâm
:

- Có tham vọng và cương quyết thực hiện: biết hướng sinh lực vào những mục đích thực tế và hành động hữu hiệu. Bản chất ham thích uy quyền, người nhiệt tâm thường cứng cỏi, có bản lĩnh. Họ luôn vận dụng tất cả năng lực và những cơ hội để đạt được mục tiêu. Càng gặp khó khăn, thực chất và khả năng của họ càng được bộc lộ rõ rệt. Đối với họ, chịu thua là hủy hoại mình và là sự nhu nhược tột cùng không thể tha thứ.

- Khả năng làm việc cao: mục tiêu chính của đời họ là phải nhìn thấy kết quả và thành tựu của bản thân vì vậy người nhiệt tâm làm việc không biết mệt. Họ hiểu rõ mình muốn gì và cần phải làm gì để thực hiện ước muốn đó một cách tốt đẹp, có hiệu quả cao. Tuy nhiên, người nhiệt tâm làm việc không vì quyền lợi bản thân mà vì lợi ích cộng đồng. Họ biết sống vì người khác và vì lý tưởng phụng sự xã hội.

- Hòa mình với đời sống cộng đồng, xã hội: yêu gia đình, có tinh thần tương thân, tương trợ đối với tha nhân.

- Thích lịch sử, bảo thủ, luyến tiếc quá khứ: tìm kiếm trong quá khứ những chất liệu quý giá được gạn lọc bằng kinh nghiệm nhằm rút ra những bài học cho hiện tại. Họ bảo thủ bởi yêu quý những gì từng làm cho cuộc sống con người yên vui, tốt đẹp.

- Khuynh hướng sống khắc khổ: thích nếp sống giản dị, có tổ chức, trật tự. Họ nghiêm khắc với chính mình và với người khác vì muốn nâng giá trị con người đến một tầm cao hơn bản năng thấp kém của một sinh vật.

- Tình cảm bộc lộ chậm: tự chủ, luôn giữ được vẻ bình thản. Tình cảm của họ được nuôi dưỡng một cách thận trọng và lâu bền. Khi có chuyện bất bình, họ cố dồn nén tìm cách lý giải phân minh trước khi quyết định. Một khi đã dứt khoát, họ không bao giờ có thể thay đổi được. Mọi chuyện sẽ trở thành một vết hằn khó phai theo thời gian.

Tóm tắt 8 loại tính tình chuyên biệt của con người

ChChừng 4, 5 năm trước, trong một lần lang thang nhà sách cũ, tôi tìm được một cuốn sách khá thú vị về tính tình/tính cách của con người. Có thể nói đây là cuốn sách duy nhất tôi đọc liên quan đến việc phân tích và phân loại tính tình con người (trừ những bài viết rải rác trên mạng cũng có nói về chủ đề này). Cuốn sách được biên dịch dưa trên những tài liệu, luận văn khoa học trong và ngoài nước nên có thể nói những hiểu biết đưa ra rất thuyết phục. Mặc dù vậy, trong nỗ lực khái quát tính tình của một con người, cuốn sách vẫn nhấn mạnh một điều rằng: tính tình con người là bẩm sinh và vì vậy không có tính tốt hay tính xấu (do đó khi nói đến tính tình của một con người, ta không quy kết giá trị đạo đức ở đây) mà chỉ khi “tính tình kết hợp với nhân cách con người đó, đưa đến những việc làm, những hành động cụ thể có ảnh hưởng đến người khác, trong một hoàn cảnh riêng biệt, thì mới xét đến khía cạnh đạo đức của người ấy”. Bên cạnh đó, việc đưa ra 8 loại tính tình chuyên biệt của con người chỉ là sự phân loại khoa học và mang tính chất tương đối, thực tế sẽ không có ai tuyệt đối khớp với một loại tính tình nào (vì vậy bạn hoàn toàn ở thể thấy mình vừa có những đặc điểm của loại tính tình này vừa có những đặc điểm của loại tính tình khác) và cũng đừng hiểu một cách đơn giản rằng, bởi vì bạn sở hữu một loại tính tình tích cực/tiêu cực mà cuộc đời bạn sẽ tự nhiên thành công/thất bại bởi như đã nói, tính tình là cái có sẵn và thông qua sự rèn luyện, thử thách, kinh nghiệm sống… ta mới hình thành nên cái gọi là tính cách. Và chính tính cách mới là thứ tạo nên cuộc sống của chính bạn.

1. Người duy cảm 
:

Đặc tính cơ bản:

-  Tình cảm dễ thay đổi, hời hợt:  vui sang buồn, sôi động sang chán nản và ngược lại nhưng cái buồn, cái chán chỉ là thoáng qua như sương khói mong manh bởi họ là người dễ quên. Trong con người họ không tồn tại triết lý cao siêu mà chỉ có trí tưởng tượng và cảm xúc dồi dào. Họ cũng là người dung dị, hồn nhiên, có thể đáng yêu tuy nhiên không phải là người có thể đặt niềm tin lớn vì thực chất đối với họ chả có gì là thật sự quan trọng cả.

-  Nhu cầu cảm xúc cao : luôn tìm kiếm những gì mới lạ, thích tự đổi mới mình, thích thử nghiệm, muốn làm người khác ngạc nhiên và chú ý tới mình. Đối với người duy cảm, cuộc sống sẽ trở nên đáng chán nếu không tìm được cảm giác mới lạ.

-  Thích lang thang, không định hướng: thích đi đó, đi đây, rong chơi nhàn tản. Khi yêu, yêu rất say đắm nhưng mau chán, tình cảm không bền lâu. Bởi với họ sự chân thành, chung thủy không quan trọng bằng cái mới, lạ.

Điều buồn nhất

Tháng cuối năm, không khí trầm lắng, trầm lắng đến mức độ chỉ muốn trốn vào một góc nào đó, ôm mặt mà khóc dù thật ra nước mắt nào có dễ rơi như thế. Nước mắt theo tuổi, lặng lẽ hơn và cứng rắn hơn.

Có cảm giác thời gian như muốn nói lời vĩnh biệt. Vĩnh biệt… tôi chưa từng cất lời chào, sao cứ phải đắn đo lời vĩnh biệt? Trên đời này làm gì có điểm tận cùng. Mọi thứ vẫn tiếp diễn mặc người ta cứ tưởng đã chấm hết. Đó chính là điều buồn nhất, phải không?!

 “Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được.
Những ngày nắng sẽ hong khô.

Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ...” *



* thơ Nguyễn Phong Việt 

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Một mình

Dạo gần đây, 2 lần đi karaoke đều được dịp nghe lại bài hát Một mình, một bài hát thịnh hành vào thời điểm tôi còn là một học sinh trung học cơ sở. Cả hai người hát bài này đều hay, đến nỗi trước giờ tôi vốn không để ý đến bài hát mà nay ngồi nghe, trái tim chợt chùng xuống, cảm giác buồn như khi nghe Thương một người của Trịnh Công Sơn.

Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình

Bài hát mở đầu về nỗi nhớ. Và nỗi nhớ ấy được nói ra thật giản dị. Như cách mà Xuân Diệu từng nói:

“Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm
Anh nhớ em, em hỡi, anh nhớ em”

Tôi không biết có cách nói nào đơn giản mà đẹp hơn như thế! Lẽ đó, tôi xiêu lòng trước những vần thơ ấy và những câu hát ấy. Chúng mở ra một không gian mênh mông, nơi đó có một con người, một con người, có lẽ là buồn nhiều lắm!

Đừng đánh mất bản thân



Trong số các cuốn sách thuộc thể loại tâm lý/nghệ thuật sống tôi từng đọc, có một quyển tôi thực sự yêu thích hơn cả, bởi nó mang đến cho tôi những nhận định tương đối mới mẻ so với các quyển sách tôi đã đọc trước đó (và cả sau này). Mặc dù như nhiều quyển sách tương tự khác, việc đọc có thể không mang lại giá trị thực tiễn cho cuộc sống nhưng không thể phủ nhận những giá trị tinh thần mà những quyển sách đó mang lại vẫn thật lớn lao. Một thời gian dài trước đây, tôi gần như chỉ chuyên tâm đọc những quyển sách thuộc thể loại này. Cho đến khi đọc nhiều và nhận ra những tác phẩm có khuynh hướng na ná giống nhau; lý do cơ bản hơn, tôi vốn ưa thích những miền xúc cảm, sự trăn trở, ưu tư không giới hạn mà một tác phẩm văn học có thể cho phép người đọc tự do trải nghiệm hơn là những khoảng nhận thức rõ rệt (và vì vậy hữu hạn) về những điều người viết muốn nói trong những quyển sách nghiêng về khoa học xã hội này (vấn đề chỉ là nhận thức được rồi nhưng liệu có làm được không – một câu hỏi gây nhức nhối đây!); vì vậy sau này tôi gần như trở về với truyện, tiểu thuyết và đôi khi là thơ (vâng, tất nhiên!). Nói thế không có nghĩa là tôi không bao giờ mua một quyển sách học làm người nữa. Tôi biết rằng đọc sách cũng là một việc người ta phải làm cả đời. Và bất cứ quyển sách nào gây hứng thú cho bạn trên cơ sở làm giàu tri thức và tâm hồn của bạn, thì đều đáng để bạn bỏ thời gian tìm hiểu, suy ngẫm. Tôi muốn nói đến quyển sách mà từ đầu tôi đã nhắc đến, mà tôi đã quyết định đọc lại để trải nghiệm một lần nữa những tư tưởng mà quyển sách đã mang đến cho tôi. Đó là một quyển sách chưa đầy 200 trang, khổ cũng nhỏ thôi, xuất bản từ năm 2003, tựa đề: Đừng đánh mất bản thân, tác giả: Dr. Laura Schlessinger.

Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Ngày cuối cùng của tháng

Tôi hoàn thành nốt cái tiểu luận cuối cùng của học kỳ vừa rồi. Gửi nó cho một người quen, ngóng nó sớm đến được nơi cần đến và hoàn thành sứ mệnh của mình, tiểu luận chết tiệt ạ! Ngó lom lom quyển lịch (nhờ thế tôi biết hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 11). Thường tôi không có thói quen giở lịch chào đón một ngày mới chưa tới. Nhưng hôm nay tôi gạt phăng tháng 11 sang một bên, đặt tháng 12 chễm chệ trên bàn. Tháng 12, lại hết một năm.

“Kết thúc một năm bao giờ chả thế
Sau mọi điều, lại chỉ có mùa đông”

Giá miền Nam có được mùa đông của miền Bắc. Tôi sẽ diện một chiếc áo len cổ lọ, bên ngoài khoác măng tô, còn quàng thêm một chiếc khăn len trên cổ và dứt khoát trên đầu không thể thiếu một chiếc mũ len. Tôi đẹp quá (đang tự phỉnh mình đây!). Tôi nhớ ngày nhỏ, tôi thường chói lọi trong những bộ nỉ vàng chóe hay rực rỡ trong những chiếc áo phao đỏ tươi. Thị xã nhỏ không thể không nhận ra tôi. Đến bây giờ mà nhiều người còn nhớ… dù tôi đi xa từ những năm tuổi nhỏ.... mang theo một tuổi thơ trong trẻo, hồn nhiên nơi vẫn thảng những giấc mơ đầy nước mắt…

Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Không đề

Hôm nay, kết thúc môn thi của kỳ học gần như cuối cùng. Bằng một buổi liên hoan nho nhỏ, giữa những người quen thân trong cùng một nhóm. Suốt thời gian qua, ít nhiều đã dìu dắt nhau trên một con đường (mà con đường này thì dài, dài lắm và cũng chán lắm). Vẫn thường trong những buổi ăn uống hát hò, tôi lại ít cảm thấy vui. Cái vui tươi căng tràn sức sống của tuổi trẻ. Dù rằng tất nhiên, tôi vẫn lưu tâm hưởng ứng cái vui của người khác. Nhưng đó đây phảng phất nỗi buồn. Đông vui thế này nhưng vẫn cảm thấy thiếu vắng. Như thể tôi mang một cơ thể thiếu khuyết đi khắp nơi trên mặt đất này. Không gì có thể đắp đầy được, dù là niềm vui.

Dàn karaoke thật tệ. Không nâng nổi những giọng hát hay và không bù khuyết được những giọng hát tầm tầm. Dù vậy, mọi người đã hát rất vui. Tôi hầu như tập trung vào các món ăn và dỏng tai lắng nghe. Các món ăn - món được, món thường, khi ra về, vài thứ bị bỏ lại nhưng đa phần đều đã nằm yên vị trong bụng mọi người. Cùng với niềm vui. Đó là điều tốt nhất sau tiệc tùng.

Ai đó nói về những dịp khác. Cá nhân tôi hy vọng chúng tôi có thể có được tấm bằng cao học cùng một lúc, hẳn khi ấy mọi người có thể nâng ly vui mừng viên mãn. Thoảng nhớ đến H. Mọi người mong rằng bạn không quá bận rộn vào tháng 12. Khi ấy là những ngày học cuối cùng. Hẳn sẽ có tiệc chia tay dù rằng lại phải thêm một năm sau nữa, cũng vào tháng 12, mới biết ai sẽ nói lời tạm biệt ngôi trường.

Tạm biệt ngôi trường. Nghĩ đến, lòng lại thấy rưng rưng…


Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Chẳng để làm gì…

Dùi dẵng mãi, cuối cùng cũng đành để ngày 20 tháng 11 qua đi…trong thinh lặng…

Bao năm rồi, những đóa hoa đẹp nhất vẫn nằm ở ngoài… cửa hàng. Năm nào cũng ngắm nghía mà không mua được nổi một lần. Hình như tôi vẫn luôn nghèo quá, nghèo quá, từ độ bước chân vào đời. Cuộc đời buồn tênh…

Có lần, lang thang trong nhà sách, tôi mua được một tấm thiệp rất xinh. Trên tấm thiệp ấy ghi sẵn những dòng thư pháp thật đẹp:

Cô là con đò nhỏ. Em là khách sang sông. Khách sang còn ngoái lại trông. Gửi về cô cả tấm lòng luyến thương.

Đã định bỏ lại nhưng đến cuối cùng lại cầm về. Giờ đây tấm thiệp ấy vẫn nằm sâu trong ngăn bàn, thậm chí còn chưa gỡ giá tiền ra. Vì tôi vẫn biết rằng, mua thế thôi chứ chẳng để làm gì...

Chẳng để làm gì…


Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Đêm bình yên

Mùa đông… thành phố Tokyo…những bông tuyết rơi lất phất…

Một cô tiểu thư nhà giàu với trái tim bất cần, say mèm lang thang trong đêm…

Một gã đàn ông chán chường cuộc đời, khoác trong mình bộ quần áo Santa Clause đi khắp phố phường…

Họ gặp nhau như vậy. Rồi từ đó…

Bộ phim “Đêm bình yên” của Nhật phát sóng trên truyền hình vào khoảng những năm 1996, 1997. Tôi rất yêu bộ phim này, dù nhiều chi tiết trong phim không còn nhớ nổi. Bộ phim liên quan đến mùa đông, đến lễ giáng sinh và đến Santa Clause. Một bộ phim tuyệt vời. Ở đó có những trái tim rạn nứt được chắp nối bởi tình yêu. Ở đó có những con người được tái tạo bởi nhau. Bọn họ đến bên nhau đơn giản mà nhiệm màu, trên nền của khung cảnh mùa đông với những bông tuyết rơi lất phất trong đêm. Rồi những đêm nối đêm, khi người ta nhận ra tình yêu trong mắt nhau, trong tim nhau thì đó là những đêm bình yên, những đêm ấm áp…

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Thành phố của những linh hồn

(Lâu, không viết truyện. Còn tưởng không viết nổi nữa. Nhưng hôm nay lại viết xong được truyện này. Ai đọc thì đọc nhưng đừng buồn... nếu buồn thì đừng đọc...)

Khi tôi đến được thành phố của những linh hồn, thì đích thực rằng tôi đã chết. Cảm giác trống rỗng, tôi nhìn không gian u ám hiện ra trước mắt mình. Như những cảnh tượng trong những bộ phim Mỹ về ngày tận thế, thành phố của những linh hồn hiện lên nhàu nhĩ, đổ nát. Từ cánh cổng vào đã thấy rõ nét hoang phế như thể bị bỏ rơi từ hàng vạn năm trời. Tấm biển ghi dòng chữ “Thành phố linh hồn” dựng xiêu vẹo cách đường vào chỉ vài bước chân. Gió rít những hơi rệu rã. Tôi không cảm thấy lạnh. Có lẽ đó là điều hay nhất khi người ta chết chăng? Không còn cảm thấy lạnh và cô đơn. Mặc dù cảm giác đau đớn vẫn còn nặng nề ở nơi mà nay không còn phát ra âm thanh nào. Chỉ vài phút trước, trái tim sinh học của tôi vẫn còn đập. Chỉ vài phút trước, cơ thể tôi vẫn thuộc về thế giới con người. Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc. Để giờ đây, tôi chỉ còn là một linh hồn, phiêu dạt trong thành phố của nó, tìm đến điểm tận cùng, mong chờ thời khắc tái sinh.

Đi qua cánh cổng, tôi phát hiện trên không trung có nhiều linh hồn đang bay lơ lửng. Một số khác lết những bước đi mệt mỏi. Một số ngồi bên vệ đường, nhợt nhạt. Không ai nhìn ai, không ai nói chuyện với ai. Hết thảy đều có vẻ câm lặng, mòn mỏi. Như những người còn sống mà thật ra đã chết trên trần gian. Chỉ có điều không phải ai cũng nhận ra điều đó.

Vù…

Một linh hồn vụt qua trước mắt tôi, lượn một vòng tròn và cuối cùng đáp xuống đối diện với tôi. Tôi hơi giật mình. Đó là một linh hồn của một cậu bé chỉ chừng tám, chín tuổi nhưng mặt mũi chi chít vết sẹo. Có vết sẹo còn đang rướm máu. Trên cánh tay và hai cẳng chân gầy trơ xương của cậu cũng có dấu vết của nạn bạo hành. Có lẽ khi còn sống, cậu đã chịu không ít đớn đau.

Em muốn gì cậu bé?

Tôi hỏi cậu khi cậu cứ đứng mãi ở trước mắt tôi.

Chị là chị gái trong đêm ba mươi tết hai năm trước?

Đôi mắt cậu bé nhìn tôi chực rơi lệ. Đôi mắt ấy chờ đợi tôi gật đầu xác nhận để được rực sáng lên niềm vui. Lòng tôi se lại. Trong cõi âm u này, một cái nhìn như thế, thật khiến người ta xao động, như hương vị quen thuộc của những món ăn tuổi thơ đã bặt tăm kể từ khi lớn lên, nay bất ngờ được gặp lại tại một góc đơn côi trong tâm hồn. Tuy vậy tôi không thể nào nhận ra cậu bé trong số những người quen của mình. Tôi cố lục lọi trí nhớ nhưng hoài công.

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Hương thời gian

Dạo gần đây (khoảng từ hơn nửa tháng trước trở lại) tôi hay nghĩ đến ba từ “hương thời gian”, thậm chí còn định viết một truyện ngắn lấy ba từ đó đặt làm tựa (nhưng chưa/không làm được). Dù vậy, hương thời gian vẫn ám ảnh tôi từng giờ, từng phút. Có lẽ vì năm sắp qua đi, những tháng ngày trên giảng đường bước vào chặng cuối cùng…định sẵn biệt ly lại gõ cửa rồi... Biệt ly khi mà vẫn chẳng có cơ hội chạm vào… màu thời gian … buồn nào hơn…

Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian

Đã bao lần nhìn mái tóc mẹ. Mái tóc những ngày còn xanh, mái tóc những ngày vương sợi bạc. Tôi như đứa trẻ. Buồn.

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát

Rồi chạnh lòng nghĩ đến một mái tóc khác. Mái tóc người cô. Không biết giờ này… ra sao…Tôi như đứa trẻ. Bơ vơ.

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Gió lạnh qua tim

Thứ bảy, trời buồn như một bãi tha ma…âm âm…u u…

Nghe mấy bài nhạc “sến” thích hợp hơn mấy bài nhạc “sang” (kể ra dòng nhạc buồn “bình dân” nhiều khi cũng quý như dòng nhạc buồn “hàn lâm”, còn hơn ở điểm đỡ phải nặng đầu suy nghĩ).

Trang Nhaccuatui, mục Nhạc trữ tình:

- Mưa nửa đêm

Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa
Từng hạt rơi gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang

Bây giờ chưa là đêm, nhưng nghe xong đã muốn đi “khò”. Cả ngày nay lạnh lẽo, lý ra phải vùi mình trong chăn cho ấm. Thế mà, khi đã làm người lớn, người ta mất quyền “nướng” – tại sao vậy hảaaa? Ngó ra ngoài, bầu trời vẫn ẩm ướt, mờ đục. Cả ngày hôm nay, mặt trời đi vắng. Cả ngày hôm nay, gió lạnh tràn về.

Tôi muốn hỏi có phải vì đời chưa trọn vòng tay
Có phải vì tâm tư giấu kín trang thư còn đấy
Nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến giấc ngủ chưa đến tìm

Tôi có người bạn bị rối loạn giấc ngủ (là bạn tự nhận), nom người lúc nào cũng phờ phạc, rời rạc. Bạn chỉ mong có một ngày được ngủ thật ngon, thật say.

Tôi có người bạn thường lên giường từ sớm nhưng mãi mới tìm được giấc ngủ chập chờn. Hai con mắt hõm sâu, lúc nào cũng thèm ngủ (ngủ ngon).

Tôi thì đôi khi ngủ nhiều, và đôi khi ngủ ít (nghĩa là thường tôi ngủ vừa phải).

Chúng tôi thấy gì trong đêm, khi giấc ngủ chưa đến tìm?

- Mưa đêm tỉnh nhỏ

Trời đổ mưa cho phố vắng mênh mông, khơi lòng bao nỗi nhớ…

Thành phố Hồ Chí Minh không phải là một tỉnh nhỏ. Nhưng mưa ở thành phố Hồ Chí Minh cũng như mưa ở tỉnh nhỏ. Cũng buồn, cũng lạnh. Cũng làm người qua đường ngại bước…

Trời mưa nghe giá buốt con tim....

- Nghe mới được hai bài, tắt nhạc. Đi nướng vài con mực nhâm nhi. Thấy đời vui hơn một tẹo.

Vừa ăn, vừa nhớ chuyện hôm qua. Vào lúc 21 giờ 30 phút tối, đi qua cầu Khánh Hội…gió lạnh cắt người…

Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt… (câu này thuộc nhạc Trịnh – không liên quan gì đến “sến”).

Không biết, có ai đi qua cây cầu này, dù chỉ một lần, để gió lạnh qua tim…như tôi chăng…



Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Mùa thu chết

Nửa cuối năm thứ tư bậc đại học, một người bạn xa gửi cho tôi một bài hát. Bài hát ấy sau này mở ra một cõi âm nhạc thật buồn mà tôi thường hay đắm chìm. Đó là bài Mùa thu chết.

“Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho: Mùa Thu đã chết rồi!”

Bạn gửi, tôi nghe. Tôi nghe xong, tôi nói. Lời tôi nói làm bạn hối hận, bạn bảo biết vậy không gửi cho tôi. Hình như còn từng so sánh tôi với một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết của Murakami Haruki. Nhưng tôi gạt đi, bạn gửi đúng rối, bài hát hay quá! Một bài hát có thể làm cho người nghe khóc, đó là một bài hát hay.

“Mùa Thu đã chết, em nhớ cho
Mùa Thu đã chết, em nhớ cho
Mùa Thu đã chết, đã chết rồi.
Em nhớ cho!
Em nhớ cho,
Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa!
Trên cõi đời này, trên cõi đời này
Từ nay mãi mãi không thấy nhau
Từ nay mãi mãi không thấy nhau...”

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Alabama Song - Gilles Leroy

Người ta uống để nhớ bao nhiêu thì cũng để quên bấy nhiêu. Mặt phải và mặt trái của cùng một tấm huy chương, chẳng lấy gì làm vẻ vang, mang tên bất hạnh – tr.26. 

Nhớ quá kỹ là một chứng điên – tr. 87. 

Sự lý giải về cuộc đời chẳng lý giải được gì hết – tr.125. 

Để hiểu thì cần phải yêu – tr.148. 

Tôi không thấy có gì thanh bình trong cái chết cả, nó là một kẻ thù sâu kín từ quá lâu rồi : tôi chỉ có thể đoán trước rằng sau rất nhiều đau đớn cùng tranh đấu vô vọng, người ta buông xuôi và quen với vòng tay của kẻ thù như một giải pháp cho tình thế nan giải tệ hại – tr. 255 – 256. 

(Bằng Quang dịch, NXB Văn hóa Sài Gòn và Nhã Nam, 2010)

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Hẳn cuộc đời đã không có những cuộc chia xa…

Mấy năm trước được một người bạn tặng cho một chú heo con làm bằng cao su dẻo. Chú màu vàng, mặt mũi tròn quay nhưng bốn cái chân nhỏ xíu. Ruột của chú rỗng, chứa đầy nước, bóp vào rất mềm mại. Bạn không nói nhiều, chỉ đại thể bảo: dù hành hạ nó kiểu nào, nó vẫn mạnh mẽ trở lại đúng với nó ban đầu. Còn có ý nhắc vui: khi tức giận, dùng rất hữu dụng…

Tôi mang chú heo con về nhà, để chú ở một góc, có ý lãng quên. Nhưng thực lòng tôi vẫn biết trong ngăn bàn tôi, có một chú heo con mềm mại, nhỏ xinh nhưng ngoan cường hơn tất cả. Thỉnh thoảng tôi giữ chú heo con trong lòng bàn tay, trút vào chú nỗi buồn bực. Chú heo con vẫn không hề gì, qua năm tháng… Nhưng đôi khi nhìn chú, tôi chợt nghĩ, có thể chú không ngoan cường như bạn tôi nghĩ, có thể biết đâu chú rất mệt và muốn vong thân – một lần mãi mãi… Những thương tích trong suốt không ai nhìn thấy nơi chú, trên bàn tay tôi, trở nên quá nặng… Tôi ước gì chú biết nói, hẳn tiếng nói đầu tiên sẽ là tiếng gào khóc…


Tôi vẫn để chú heo con trong ngăn bàn, như nhắc nhớ một người bạn đầy tấm lòng, mà bởi tôi quá rút sâu vào nội tâm, và bạn thì sống đời khác biệt, nên tình bạn chỉ có thể để ở một nơi nào đó trong mênh mông tâm hồn… Dù vậy mỗi lần nghĩ đến, tôi vẫn thầm nói hai tiếng “cảm ơn”, tự đáy lòng… tuy rằng có thể bạn không bao giờ biết… những gì ngắn ngủi nhất ấy, với tôi đã đủ gọi là tình bạn…


Giá không có ai quay lưng lại với tôi, trên đời này…


Giá tôi không quay lưng lại với ai, trên đời này…


Hẳn cuộc đời đã không có những cuộc chia xa…


Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

Một mình mà làm cả cuộc phân ly

Tôi vốn không ý thức được nhiều về thời gian. Thành ra tôi vẫn trải qua những ngày thường nhật, buồn vui ám ảnh... Chưa kể, tôi cần hoàn tất cái đám bài tập mà tôi cứ để lửng lơ qua ngày. Mà hạn chót thì đến rồi và tôi phải gấp gáp lên. Khi gấp gáp, tôi càng không ý thức được ngày tháng. Đó là ưu điểm của gấp gáp, của bận rộn. (Người bận rộn không biết buồn, đơn giản vì họ không có thời gian – nhưng tôi về cơ bản thì không bao giờ bận rộn ngay cả khi tôi cần và đang bận rộn chết đi được). Nhưng thời gian thì có buông tha ai bao giờ… Ngày cứ đến, đêm cứ qua…vẫn có lúc tôi giật mình, về cái sự “trôi”…

Hôm qua cô em đồng nghiệp cũ ở Vũng Tàu gọi điện. Bao giờ cũng vậy, nếu là em, thì đầu tiên là cái giọng cười “hi hi hi” cố hữu và câu “chị à!” cửa miệng. Em chúc mừng tôi ngày 20 tháng 10. Tôi khựng lại. 20 tháng 10. Tôi bảo em vốn tôi không nhớ nhưng không ngờ lại có người nhắc (là em!). Tôi đang phải cố làm cho xong bài tập để ngày mai còn nộp, nghĩa là vào lúc em gọi, tôi đang gò lưng trước màn hình vi tính. Và tất nhiên, sau khi bỏ điện thoại xuống, tôi tiếp tục gõ gõ xóa xóa đến tận khuya…

Sáng, tin nhắn, bạn chúc mừng ngày 20 tháng 10. Trời ạ, có những ngày trôi qua cả thế giới này không ai nghĩ đến tôi, dù tôi vẫn nghĩ đến cả thế giới (với ước mong dữ dội là vào một ngày đẹp trời nào đó, tôi hoàn toàn khỏi nghĩ đến bất cứ ai hay bất cứ điều gì). Nhưng lại cũng có ngày mà trong tôi rất trống rỗng, rất mơ hồ thì ai đó của thế giới này lại lôi tôi về với vùng tháng ngày thực tại. Chẳng còn cách nào, tôi ngậm ngùi, hiểu ra rằng: vâng, hôm nay là ngày 20 tháng 10.

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai

Nhớ Trịnh Công Sơn những năm cuối đời rất gầy. Ông xuất hiện trong một chương trình trực tiếp ca nhạc trên ti vi, có trả lời phỏng vấn, còn tự hát ca khúc Một cõi đi về của chính mình. Tôi vẫn không quên cảm giác kinh ngạc của mình khi đó, nom ông - như ca sĩ Khánh Ly có lần viết - “gầy như chẳng thể gầy hơn nữa”. Tôi còn là một nữ sinh, có lẽ chỉ tầm 14, 15 tuổi hoặc ít hơn, không biết nhiều đến Trịnh và âm nhạc của ông. Một cõi đi về khó hiểu và buồn, kết hợp với cái gầy guộc của ông càng gia tăng thêm sự mênh mông, xa vắng. Mẹ tôi cảm thán, cho rằng ông sẽ sống không được bao lâu. Ít năm sau, quả nhiên, ông đã bỏ trần gian mà đi…một ngày đầu tháng tư năm 2001…

Sau đó, hát nhạc Trịnh bỗng trở thành trào lưu, nhiều ca sĩ hát nhạc của ông, mỗi người một vẻ. Nhưng tôi không nghe hoặc có nghe qua mà không nhớ. Với tôi, nhạc Trịnh vẫn là còn là một miền đất bí ẩn, mà tôi thì bản tính không tò mò, tôi nghĩ cả đời tôi cũng không ham khai phá. Nhưng rồi tôi tình cờ nghe Khánh Ly hát Diễm xưa. Giọng hát hay như thế sao có thể bỏ lọt ngoài tai? Tôi tiếp cận dần âm nhạc Trịnh Công Sơn … Tôi nghĩ nếu tôi không nghe được giọng hát Khánh Ly, tôi sẽ không buồn biết đến nhạc Trịnh. Tuy nhiên cũng không thể cho rằng tự thân nhạc Trịnh không có sức thu hút (có điều sức thu hút này do ai diễn đạt và có đủ làm bạn say mê không? Tôi nghe Khánh Ly hát thì ít còn thích nghe ai khác, trong khi bạn tôi thì nghe được rất nhiều người, nhưng lại ít nghe được Khánh Ly – cũng là điều dễ hiểu). Thêm rằng, Trịnh Công Sơn và Khánh Ly, hễ nghĩ về hai con người này, đã có nhau trong tình yêu âm nhạc của họ, tôi cảm nhận được tính duyên phận ở đây, như người đời thường nói, cho nên vì giọng hát của người này mà yêu sáng tác của người kia hay ngược lại, thật ra cũng không quan trọng để phân biệt.

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Sau tất cả chỉ có mùa đông

Trở về với câu chuyện: khi buồn ta nghĩ đến ai? Có người bạn bảo, nghĩ đến một người anh (không phải ruột rà thân thích mà hình như thân hơn ruột rà thân thích – là tôi tự võ đoán) nhưng người anh giờ đã đi xa (là đi khỏi cõi đời này, một lần mãi mãi). Tôi hơi buồn, nhưng không nghĩ gì. Trước cái chết, tôi thường như vậy, trở nên đờ đẫn, trống rỗng, có phần tương tự như trước tình yêu. Bạn quay lại hỏi: còn tôi thì thế nào? Tôi mỉm cười khỏa lấp bằng vài câu linh tinh, nhưng tôi thật lòng nghĩ:

Hết ngày hết tháng hết năm…
Sau tất cả chỉ có mùa đông…

Thật ra bạn cũng hiểu, rằng mỗi con người sống trên đời này đều mang theo một gánh nặng trên vai, cho nên không trút nặng thêm vai nhau cũng là ân từ lớn dành cho nhau. Nhưng nhiều người không nghĩ như vậy. Hẳn nhiên, san sẻ là một niềm vui. Nếu ai đó có thể cười cùng tôi, khóc cùng tôi, tin rằng đó là người tôi có thể tận tụy đi theo suốt kiếp này. Có điều, cười cùng nhau thì dễ, mà khóc cùng nhau thì… Đời người so với yêu thương thường quá dài, ngược lại yêu thương so với đời người lại quá ngắn ngủi… Nên, chẳng phải:

Hết ngày hết tháng hết năm…
Sau tất cả chỉ có mùa đông…

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Con người là gì của nhau?

Khi đọc thơ, tôi thường không dừng được mà tìm hiểu thêm về cuộc đời của người làm thơ. Bởi với tôi, thơ là tiếng nói gần và rất thật của nội tâm con người. Người ta viết truyện có thể hư cấu, thậm chí giả tạo; nhưng thơ là thứ không vay mượn cảm xúc của ai được, cũng không thể là thứ được tạo ra từ những toan tính, đắn đo. Vậy nên tôi vẫn thường cho phép bản thân tin rằng thơ và đời là hai khái niệm có thể đi song hành với nhau. Đời ở đây ý nói đời của người viết ra thơ, tức thi sĩ. Có lẽ vì cái niềm tin này mà tôi thường chủ ý dõi đọc chuyện đời của các nhà thơ, điều mà tôi ít làm với các nhà văn, dù rằng tôi đọc văn cũng không quá ít.

Nhà thơ đầu tiên trong cuộc đời tôi, tất nhiên chính là cái người rất yêu trăng nhưng nếu phải vì “đoàn viên”, vì “ước hẹn hò” thì cũng sẵn sàng bán đi “trăng vàng, trăng ngọc”. Một con người tài hoa và đau khổ. Còn nhớ biết đến Hàn Mạc Tử lại là thông qua một vở cải lương cùng tên. Nhớ cái đoạn nhân vật Mai Đình hát “Anh Trí ơi, kể từ nay anh không còn sợ cô đơn, bên anh em trọn đời chăm sóc yêu thương…” thì bản thân đã cảm ngay cái cuộc đời của ông này. Nhưng phải rất lâu sau mới có dịp mày mò tư liệu cuộc đời nhà thơ. Người ta viết nhiều về Hàn Mạc Tử, đặc biệt về những mối tình của ông. Những cái tên được kể ra nhiều trong “nghi án” tình yêu với Hàn thì có Hoàng Cúc, Mộng Cầm, Mai Đình trong đó Mộng Cầm được cho là tình yêu lãng mạn, tha thiết nhất của Hàn Mạc Tử. Về mối tình này, Hàn từng khóc thương bằng những câu thơ như:

“Ta lang thang tìm tới chốn lầu Trăng
Lầu Ông Hoàng, người thiên hạ đồn vang
Nơi đã khóc, đã yêu thương da diết
Ôi trời ôi! là Phan Thiết! Phan Thiết!
Mà tang thương còn lại mảnh trăng rơi…”

(Phan Thiết! Phan Thiết)

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Thấm mệt đầu đời

Tình mới lớn phải không em rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ

Tình mới lớn phải không em rất lạ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước

Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây

Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!)

Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!)

Em có một đời rong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm say khướt hận thù!

Tình mới lớn phải không em rất mỏng?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ

Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi!

(Nguyễn Tất Nhiên)

-------------------------------------------------------------------------------

Bài này mới đọc được gần đây. Trước, hồi còn sinh viên, có đọc Bởi yêu em sầu khổ dịu dàng cũng của Nguyễn Tất Nhiên. Thật ra rất yêu bài thơ này, ngày xưa và cả ngày nay, lâu lâu vẫn:

"Bởi yêu em sầu khổ dịu dàng
Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh..."

nhưng bấy giờ không thích người làm thơ (ông ngoa ngoắt quá với Duyên của ta tình con gái Bắc, dù rằng vẫn hết sức cảm hai câu trong bài này:

"Nếu vì em mà thiên tài chán sống
Thì cũng vì em ta
ngại bước xa đời!"
)

Sau này và bây giờ, đọc thêm thơ Tất Nhiên, lại biết thêm về cuộc đời ông, ngẫm khi xưa không thích con người này có phần vô lý. Ông si tình như vậy, cho dù hay hờn giận kiểu trẻ nít, thậm chí đôi khi vô lối, điên khùng, nhưng tình cảm chung quy rất thực (mà thực thì nghĩa là đẹp). Nguyễn Tất Nhiên có vẻ giống Vũ Hoàng Chương ở một điểm, trong nghiệp sáng tác đều chỉ có một nàng thơ - là người con gái được (các) ông yêu đắm đuối từ đời thực  (nếu ông Vũ có "Tố của Hoàng ơi" tức Tố Uyển thì ông Nguyễn có "Cô Bắc kỳ nho nhỏ"- tức Bùi Thị Duyên). Vì người con gái này, Nguyễn Tất Nhiên đau khổ không ít. Có lẽ về sau mắc chứng trầm cảm và tự sát, nguồn cơn bắt đầu ngay từ những đổ vỡ thưở vào đời này.

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Nước mắt thanh xuân 10

Hai tuần sau cái ngày mưa tạm biệt Lâm, cô mới gặp lại anh. Vẫn là do anh hẹn gặp cô. Vẫn là một buổi chiều cuối tuần, trong một quán cà phê nhỏ ấm cúng. Cô không ăn mặc đẹp hơn ngày thường, mặc dù cái ý nghĩ được trở nên mới mẻ, thu hút trong con mắt của chàng trai mình chú ý vẫn xoắn lấy cô. Cô đã dự tính trang điểm, thay đổi một chút ít trong mái tóc, và mặc váy để chứng tỏ sự nữ tính. Nhưng tủ quần áo của cô không có váy, cô cũng không biết cách trang điểm và càng không có ý tưởng nào với mái tóc của mình. Ngồi trước gương cả tiếng đồng hồ trước khi giờ hẹn đến, cô soi nhìn lâu hơn bất kể thời khắc nào trong đời. Cô nhận ra dung mạo lỗi thời của bản thân. Chúng tố cáo cô rằng, cô có một tâm hồn cũ kĩ. Sự cũ kĩ ấy hằn rõ nhất trong đôi mắt của cô. Đôi mắt cô rất buồn, dưới đuôi mắt bên trái còn có một nốt ruồi, người đời thường bảo là nốt ruồi lệ. Cô không tin dị đoan, nhưng cô rất dễ rơi nước mắt. Chọn nghiệp văn còn là để văn chương khóc thay mình. Vì vậy, truyện nào của cô hầu như cũng buồn. Nỗi buồn, nước mắt, chúng không có màu sắc, chúng như tâm hồn cô, cũ kĩ; chúng như dung mạo cô, lỗi thời. Thật ra tâm hồn như thế, dung mạo như thế, chẳng phải rất hợp nhau? Cho dù cô thay đổi vẻ bề ngoài của mình, cô cũng không thay đổi được nội tâm bên trong. Cô không muốn chính mình lại xa lạ với mình. Mình xa lạ với mình, cô nghĩ loại cảm giác này đau đớn lắm!

Hai tuần không gặp, em không thay đổi gì!

Lâm đón cô bằng những tia nhìn trìu mến cùng cung cách từ tốn cố hữu. Anh không bao giờ quá gần, cũng không bao giờ tỏ ra xa cách. Anh là đại dương mênh mông mà cô chỉ có thể ngắm nhìn, không dám hòa mình trong muôn vàn dòng chảy của nó. Có lúc cô nghĩ cô sẽ không còn được và có lẽ cả không cần gặp lại anh. Gặp anh, như đọc lại một cuốn sách ngày xưa mình rất yêu thích, có thể vì từng dòng chữ, mỗi đêm thao thức. Nhưng cuốn sách của ngày xưa có nên đọc lại để phải đối mặt với những cảm xúc có khi đã rất khác hay cứ để nó ở đấy với ngày xưa, mãi mãi trong tâm khảm, một cuốn sách tuyệt vời không nên đọc lần thứ hai? Trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi về Lâm. Chừng như đó là lý do cô phải tiếp tục gặp anh. Có lẽ khi con người còn hướng đến nhau muôn vàn những thắc mắc, nghĩa là duyên cớ họ gặp nhau chưa tận. Đi tìm lời giải đáp cho duyên phận này, đó chẳng phải là bổn phận của những người trong cuộc hay sao?

Một lần rồi từ nay thôi

Câu chuyện này ngắn, đã cũ, vốn không muốn viết ra nhưng trong lòng còn lấn cấn, nên hôm nay đành để lại đôi dòng rồi thôi từ nay không nghĩ đến nữa…

Dạo trước, hồi vụ người chuyển giới bị xâm hại còn gây khá nhiều lùm xùm trên mặt báo, có bà bán trái cây (cứ gọi là bà bán trái cây 1) dỏng tai nghe được, trong lúc nhàn rổi, kể cho bà bán trái cây (gọi là bà bán trái cây 2) nghe. Bà bán trái cây 2 nghe xong, có vẻ giận dữ, bảo ngay: Bị hại sờ sờ ra đấy mà mấy bố còn bàn với cãi gì nữa, theo tôi phải xử ngay cho cái bọn khốn nạn ấy biết mặt. Hai bà định toan nói gì đấy nữa thì có khách đến mua hàng. Tôi cũng rời bước đi, trong lòng vốn không có ý định lưu giữ cuộc trò chuyện thoáng qua của họ.

Buổi tối, tôi lướt web đọc tin tức. Cũng vụ người chuyển giới được đăng tải nhiều trên mạng. Vừa ngáp ngắn ngáp dài, tôi đọc thử xem có gì hay ho mà người ta bàn luận nhiều thế. Dừng mắt lâu ở một ý kiến của một giảng viên trường đại học luật, ngôi trường mà cả ngày xưa mà ngày nay tôi đang theo học. Tôi đọc xong, nhớ đến phản ứng của bà bán trái cây 2, lại nhớ đến một câu chuyện thuộc chuyên mục truyện cười mà tôi đã từng đọc trước đây, đại khái thế này:

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Người ta chỉ nhìn thấy những gì mình muốn nhìn

Có một ngày, dân tình đổ đi mua Iphone 4G, xếp dài hàng cơ số trước mỗi cửa hàng. Có người mua được, người không. Người mua được, hỉ hả bảo “quá sướng” rồi thi nhau quay clip, chụp hình “đập hộp” – hưởng thụ niềm vui sở hữu một món thời thượng. Người không mua được thì thôi không cần nói, có quy ngược niềm vui của kẻ trên thì ra được tâm trạng kẻ này. Cá nhân tôi cũng yêu thích trái táo ngọt ngào này, cũng (từng) hy vọng mình sẽ mua được một cái (từ cái thời mà trên giang hồ chưa có sự xuất hiện của Iphone 4G và ngôi vị dẫn đầu đang thuộc về chú 3GS). Cho nên, về cơ bản thì tôi hiểu, tại sao người ta lại có thể vui và buồn vì một đồ vật vô tri, vô giác đến thế. Tôi hiểu, như người sở hữu nó hiểu, như nhiều khác cũng có thể hiểu; chỉ có cụ già đó là không hiểu.

Cụ ngồi bệt trên trên vỉa hè, ngay ngã tư đèn đỏ. Cụ già lắm rồi, mắt đục ngầu, da dẻ xếp li hết lớp này đến lớp khác, tưởng như lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy một người già như vậy ở cái thành phố này. Một tay cụ cầm gậy, ngay dưới chân cụ, một cái làn cói nằm mỏng manh. Tôi không biết cụ có nhận thức được những gì xảy ra xung quanh không. Đôi mắt cụ như đã không còn nhìn thấy gì nữa. Đôi mắt ấy càng mờ hơn bởi nước mắt vây quanh. Có một người đàn bà khác vòng tay ôm lấy cụ như muốn an ủi cụ, quan tâm cụ, người đàn bà này cũng già rồi, mái tóc bạc trắng nhưng có vẻ còn khỏe mạnh. Người đàn bà này gục đầu vào vai cụ, trong khi cụ vẫn ngồi lặng yên, nước mắt ròng ròng. Tôi không biết giữa họ có quan hệ gì. Tôi chỉ biết khoảng trời ở trên đầu hai người già đó đau khổ quá! Sự đau khổ đó, có lẽ chỉ có hai người già đó hiểu. Tôi hiểu, dù rất ít. Và người “quá sướng” vì mua được chiếc Iphone 4G, liệu có hiểu?

Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Thu miền Nam đã có lá vàng bay



Mấy ngày trước, tôi đi trên con đường đó… chừng như hôm ấy nắng không rát lưng…bầu trời dịu dàng…và gió thoảng bên tai…gió mang theo một chiếc lá vàng, rơi ngang tầm mắt…chỉ một chiếc duy nhất, màu vàng của mùa thu…dường như…

“… lá thấy tôi buồn
Lìa cành theo gió lá luồn qua song
Hai tay ôm lá vào lòng
Than ôi, chiếc lá cuối cùng là đây!
Quạnh hiu như tấm thân này…”


Mùa thu đến? Hay mùa thu trở lại? Tôi có đợi - hay không?

“Chao ôi! Thu đã tới rồi sao?
………………………………………………..
Thu đến đây! Chừ, mới nói răng?
Chừ đây, buồn giận biết bao ngăn?”

Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2010

10 câu trả lời

Như có nói ở entry 10 câu hỏi, tôi sẽ có 10 câu trả lời của riêng mình. Tôi hy vọng giống như tôi, những ai đã đọc qua 10 câu hỏi ấy, đến hôm nay cũng đã có 10 câu trả lời riêng. Tuy rằng những câu trả lời có thể không giống nhau ở nhiều thời điểm, rằng rất có thể điều bạn nghĩ hôm nay, mai bạn đã nghĩ khác. Nhưng tôi nghĩ điều này không quan trọng, ngược lại còn giúp bạn có cơ hội hiểu mình hơn mỗi khi nhìn lại. Hãy tin vào sự thú vị của việc làm này. Không có gì ngộ nghĩnh và xúc động hơn là khi bạn được gặp lại chính mình của ngày xưa, thông qua những ý tưởng, những tâm tư mà bạn đã lưu lại bằng câu chữ. Vì vậy đừng ngại ngần trả lời 10 câu hỏi và giữ lại ở đâu đó, trên trang blog của bạn chẳng hạn. 10 năm sau rất có thể nó chính là báu vật đối với bạn. Hãy làm và chia sẻ cùng tôi nhé!

1. Bạn làm cách nào để có được một tâm hồn thanh thản?

Tôi luôn tìm kiếm sự thanh thản, tôi nghĩ gần như đó là điều quan trọng nhất mà tôi muốn đạt được trong bất kể công việc hay mối quan hệ nào. Nhưng cũng như một số người (hay nhiều người), tôi đã không tìm thấy. Tôi bắt đầu tin rằng sự tìm kiếm này là vô vọng và rất có thể, thanh thản chỉ là một loại cảm giác không có thật. Nhưng, tồn tại ở trong cuộc đời này, cho dù là không có sự thanh thản, thì còn đó những khoảng lặng. Ấy là khi tôi được một mình, đọc một quyển sách, đọc một bài thơ, ngâm ngư một giai điệu hay đặc biệt hơn là trải lòng mình với những con chữ, hoặc chỉ rất đơn giản, trầm ngâm nghĩ về một điều gì đó, quá vãng, xa xôi…Tôi được an toàn và đó là cảm giác duy nhất tôi biết, gần với sự thanh thản.

2. Cho đến thời điểm này, bạn rút ra được điều gì từ cuộc sống?

Cuộc sống bạn được dạy và cuộc sống khi bạn tự khám phá bằng đôi chân của chính mình, dường như là hai thế giới khác nhau - như ngày và đêm, rất nhiều khi sẽ làm bạn lẫn lộn, mất thăng bằng, phát điên. Đôi khi bạn không biết được cái gì mới là đúng. Đôi khi bạn không biết được ai mới là người tốt. Mọi giá trị đảo lộn, đến sự thật cũng là thứ bị từ chối; điều buồn hơn cả, bạn chỉ có một mình. Bạn làm thế nào đây? Cuộc sống đôi khi giống như một cơn mưa dài, và cái tôi có thể làm là hy vọng, hy vọng cơn mưa ấy sẽ chấm dứt, ánh mặt trời sẽ ló rạng… Và hy vọng, cuộc sống không đáp trả tôi bằng những đòn roi, vì tôi đến với cuộc đời này, thật thà và vô hại...

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Còn gì nữa đâu



Một trong những bài hát buồn, nghe muốn phát khóc, chính là bài này…

Còn gì nữa đâu…

Vốn chỉ nghe bằng giọng hát Khánh Ly, nhưng vì không tìm được bản của Khánh Ly trên Youtube, nên đành phải dùng bản của Lệ Thu. Có điều, Lệ Thu hát cũng quá hay, nghe mà càng muốn phát khóc… dù, tất nhiên, chả có lý do gì để khóc…

Từ bao giờ, tôi thích nghe nhạc buồn, đặc biệt những khi trong lòng không vui. Nghe, để khóc. Nghe, để không khóc. Và bao giờ cũng vậy, đến phút cuối, đều có thể nhận ra một điều, rằng – thì – là – mà:

Còn gì nữa đâu…

Ừ, thì còn gì nữa đâu…

Vậy mà, lòng vẫn đau…

Vết thương đau ngày nào…

Bài hát cứ lặp lại bốn từ: Còn gì nữa đâu, mà nghe chừng còn nhiều, nhiều lắm…

Đến nỗi người nghe cũng thấy đau khổ. Cái gọi là,

Còn gì nữa đâu…

(Lời bài hát: Còn gì nữa đâu – Phạm Duy)

Còn gì nữa đâu mà tìm thấy nhau
Mối thương đau dài lâu đã lên cao chìm sâu
Ngăn bước qua cầu tình đã nghẹn ngào
Còn gì nữa đâu mà chờ đón nhau
Suốt đêm thâu lạnh lẽo
Ngóng trông nhau bạc đầu mà chẳng thấy nhau
Còn gì nữa đâu

Còn gì nữa đâu mà tưởng nhớ nhau
Bóng dáng yêu từ lâu đã trôi mau về đâu
Trong giấc mơ nghèo tình đã nghẹn ngào

Còn gì nữa đâu mà oán trách nhau
Có quên mau cuộc sầu
Có nuôi bao tình sâu thì lòng vẫn đau

Còn gì nữa đâu mà phải khóc nhau
Có đi theo mùa ngâu tới suối reo nghìn thâu
Tình chôn đã lâu còn chi nữa đâu
Còn gì nữa đâu mà kể với nhau
Vết thương đau ngày nào
Có sống bao đời sau thì đã mất nhau

Còn gì nữa đâu mà tưởng nhớ nhau
Bóng dáng yêu từ lâu đã trôi mau về đâu
Trong giấc mơ nghèo tình đã nhạt màu
Còn gì nữa đâu mà oán trách nhau
Có quên mau cuộc sầu
Có nuôi bao tình sâu thì lòng vẫn đau
Còn gì nữa đâu

Còn gì nữa đâu mà phải khóc nhau
Có đi theo mùa ngâu tới suối reo nghìn thâu
Tình chôn đã lâu còn chi nữa đâu
Còn gì nữa đâu mà kể với nhau
Vết thương đau ngày nào
Có sống bao đời sau thì đã mất nhau
Còn gì nữa đâu

Còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau...

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Nước mắt thanh xuân 9

Ở quán Bar L.T.F, Hân uống say bí tỉ. Trái với lệ thường, hôm nay cô chỉ đi một mình. Đốt hết tháng lương trong một đêm nay, cho dù ngày mai chết đói, cô cũng mặc. Sử dụng tiền bạc không cần mục đích, không cần tính toán, đây mới đích thực là vui hưởng cuộc sống. Nhưng đời người có mấy ai bán mồ hôi nước mắt của mình để mua phút giây hưởng thụ này? Mua cái giây phút hưởng thụ này, chẳng phải thường là cái bọn làm giàu trên mồ hôi nước mắt của kẻ khác hay sao?

Hân sinh ra trong một gia đình nghèo, chưa bao giờ được xài tiền một cách thoải mái. Từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô sống tiết kiệm. Thường trực trên miệng họ luôn là những câu nói kiểu: con nhìn mà xem, người ta làm công nhân trên thành phố cả tháng cũng không kiếm được một triệu, mà nay con đòi cái này mai đòi cái khác, sống phải biết chi tiêu hợp lý, phải “liệu cơm gắp mắm”… Mà cô thì đã đòi hỏi gì, ngoài những tối thiểu của một đứa con gái tuổi ăn tuổi học. Công bằng mà nói, so với nhiều gia đình khác trong thị xã, gia đình cô chưa phải là hộ khó khăn nhất, vì bố mẹ tính luôn cô, chỉ có hai người con. Nhưng chị em cô sống chật vật gấp mấy lần những đứa con trong gia đình ấy. Bố mẹ cô sống tiết kiệm đến mức nghèo hèn; đến cả điện đóm cũng thi thoảng mới bật lên, nhà có ti vi nhưng may ra một tuần chị em cô mới được xem một lần. Hân nhớ cứ hễ trời chụp tối là cả gia đình rải chiếu ra sân, lấy đèn đường làm ánh sáng cho cả nhà ăn cơm, cho chị em cô học bài, cho mẹ ngồi đan áo, cho bố vừa uống trà vừa ngắm trăng. Sống như vậy mười mấy năm, khác với người chị hiền lành an phận, Hân chán ngán đến tận cổ, đôi khi còn có cảm giác oán hận hai người đã sinh ra mình.

Đang mơ màng, Hân nhìn thấy Big Zinny đi tới. Như mọi lần, bên cạnh Big Zinny là Tây Kiều – gã thanh niên có vẻ đẹp lai hút hồn. Cô không nhớ đôi bên đã trao đổi những gì, chỉ lờ mờ nhớ đã cùng Big Zinny và Tây Kiều quậy một đêm ra trò, sau đó chừng như được Big Zinny đưa về, sáng sớm hôm sau cả ba còn cùng nhau thức giấc ở biệt thự của Big Zinny. Mỗi người nằm vạ vật một góc trên sàn nhà, chứng tỏ đêm qua ai nấy đều say không biết trời trăng.

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

10 câu hỏi

“10 câu hỏi sự chia sẻ hành trình cuộc sống” là một quyển sách tập hợp quan điểm của những con người khác nhau về mười vấn đề được nêu ra – vì vậy mà nó khá mới mẻ và dễ đọc. Đọc xong, tôi lập tức muốn chia sẻ với mọi người. Vì vậy, tôi nhặt ra vài ý kiến của những người được phỏng vấn, đăng lên đây cho bạn cũng như chính tôi lúc nào cần có thể đọc lại (nếu muốn đọc một cách đầy đủ, bạn vui lòng mua sách – tin rằng còn nhiều câu trả lời rất hay so với những gì tôi trích đăng). Những ý kiến này có thể rất trái chiều nhau nhưng đều có lý lẽ riêng, nhiều ý kiến có thể nâng thành một kiểu mẫu cư xử hoặc tối thiểu cũng tạo được sự đồng cảm sâu sắc. Tất nhiên những người được hỏi đều là những nhân vật không tầm thường, mà cuộc đời họ là minh chứng cho lời nói của họ, cũng như lời nói của họ phản ánh niềm tin và hành động của họ trong thực tế. Bạn có thể đồng ý với họ hoặc không, tất nhiên tốt hơn cả là bạn nên có suy nghĩ của riêng mình. Đọc và tìm ra câu trả lời cho bản thân, tôi nghĩ đó chính là điều cuốn sách đặt ra cho chúng ta. Lần tới có lẽ tôi sẽ cho bạn biết câu trả lời của tôi ứng với từng câu hỏi. Cho tới lúc đó, bạn hãy kiên nhẫn đọc và tìm được điều hay cho mình. Và đừng ngại chia sẻ với bất cứ ai, bạn nhé!


1. Bạn làm cách nào để có được một tâm hồn thanh thản?

Thật khó giữ được một tâm hồn bình thản giữa cái gọi là “thành phố bị chia cắt”, một cách gọi những mâu thuẫn trái nghịch của lòng người - Charles Le Eaton (tác giả nhiều sách viết về tôn giáo).


Tìm sự bình yên cho tâm hồn ư? Tôi đã tìm nhưng không thấy – Bob Geldof (nhạc sĩ, được tặng danh hiệu hiệp sĩ năm 1986).


Thật khó kiểm soát những dòng chảy miên man hỗn loạn của tâm tưởng nhưng khi tâm tư trở về với sự trống rỗng vô ưu thì tâm hồn sẽ tìm được sự bình an thanh tịnh – Emma Sergeant (họa sĩ).


Khi tâm trí không quá trĩu nặng ưu tư, ta có thể nhìn lại và nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra như phải xảy ra như thế và ta sẽ thấy lòng nhẹ nhõm hơn – Albina Du Boisouvray (nhà hoạt động từ thiện, chủ tịch và người sáng lập AFXB – tổ chức có dự án ở 17 nước trên thế giới giúp đỡ trẻ em là nạn nhân AIDS).


Bạn có thể hành động hay không hành động nhưng không có sự bình thản – Paulo Coelho (nhà văn).


Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Một đêm trung thu đoàn viên

Ở quận 7, có một cây cầu nằm trong một khu dân cư cao cấp. Cầu nhỏ thôi, chừng như không có gì đặc biệt. Nhưng về đêm, cây cầu trở nên sáng trưng. Ánh đèn vàng cam xung quanh, ánh đèn trắng xanh trên lòng cầu. Nên có lẽ vì vậy, người ta (hay người bạn) gọi, cầu ánh sao…

Cầu ánh sao thu hút rất đông người qua lại. Có những tốp thanh niên bước đi như nhảy, họ nhảy trên thứ ánh sáng trắng xanh lạ mắt. Họ rất hồn nhiên. Có lẽ tuổi đời còn trẻ, tâm hồn còn trẻ…

Tôi và cô bạn. Một người thấp, một người cao. Chúng tôi đi bên cạnh nhau. Cô ấy ước, giá có một lần, cô ấy và anh bạn được song hành bên nhau, trên cây cầu này. Cô ấy có vẻ lắm mối tình cảm nhưng đối với anh bạn kia vẫn một lòng mong nhớ. Tôi nhìn thứ ánh sáng huyền diệu trải đều trên cây cầu, như dệt muôn ngàn ước mơ tốt đẹp của con người, trong lòng tự hỏi: liệu mơ ước của cô bạn tôi có thể trở thành sự thật? Dẫu thế nào, ít ra mơ ước ấy đã được nói ra và ít ra, đêm nay có một người đã thành tâm lắng nghe.

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Trên đời này làm gì có tình yêu

Đồng hồ reng liên tục, tôi lồm cồm bò dậy. 10 giờ tối. Đầu nhức như búa bổ, tôi lê mình ra ngoài nhà tắm. Xối nước ào ạt, chút ngái ngủ còn lại tan biến, giờ đến lúc vỗ về cho cái bụng. Lục tìm ly mì ăn liền lẫn đâu đó trong gian phòng 20 mét vuông, chỉ vài phút tôi đã có được một món ngon trong thiên hạ. Húp hết những giọt cuối cùng, thuận tay vứt thẳng cái ly không ra ngoài cửa sổ. Thế là xong. 23 giờ, tôi ngồi vào bàn vi tính, không quên phì phèo điếu thuốc trên miệng. Từ hai năm nay tôi đã sống như thế này. Làm thu ngân trong một quán cà phê từ 7 giờ sáng đến 4 giờ chiều, về nhà tranh thủ ngủ đến 10 giờ tối, một tiếng sau thì ngồi vào bàn vi tính viết lách, viết đến 4 giờ sáng, sau đó tiếp tục giấc ngủ còn dở dang của tối hôm trước. Chu trình này gần như luôn luôn được lặp lại vào hôm sau, trừ những hôm phải đi mua sắm hay chẳng tìm được chút cảm hứng nào. Sống như vậy trong hai năm nhưng nếu nói về sự vô trách nhiệm thì có lẽ phải tính từ năm 23 tuổi đến nay, nghĩa là đã được 7 năm. 7 năm trôi dạt không mục đích. Đối với một người phụ nữ mà nói, đây quả là khoảng thời gian không nhỏ.

Trước năm 23 tuổi, tôi sống ở quê. Sau đó, tôi ra Hà Nội, ăn nhờ ở đậu một người họ hàng xa. Được chừng một năm thì tôi lại quay về miền Nam, sinh sống tại Sài Gòn. Thường nhảy việc và đổi chỗ ở liên tục cho đến khi tìm được căn phòng 20 mét vuông này, hơn hai năm nay đã có vẻ an cư lạc nghiệp. Tôi không có sở thích gì đặc biệt ngoài viết lách, tuy thế không bao giờ nuôi ý định trở thành cây viết chuyên nghiệp. Có điều tôi có thói quen in những câu chuyện của mình, đóng thành tập và mang theo bên cạnh, lúc rỗi rãi có thể lấy ra xem. Bởi tôi nghĩ trên đời này không có ai vì tôi mà sáng tác, nghĩa là không có câu chuyện nào viết ra để dành cho tôi. Vì vậy cho dù có hay thế nào cũng chỉ là câu chuyện của người khác, cảm xúc của người khác, cuộc đời của người khác. Tôi không thể khẳng định được bản thân qua đấy. Chỉ có những gì do tôi tự viết ra mới cho thấy giá trị của tôi, hình hài của tôi. Tình cờ tập truyện này lọt vào tay một ông nhà giàu, ông ta đọc và ngỏ ý muốn mua. Ban đầu tôi không hiểu ý ông ta. Sau mới biết ông ta có cô con gái suốt ngày mơ mộng trở thành nhà văn nhưng không có tài viết lách, cho dù ông ta có tiền cũng không dám xuất xưởng tác phẩm của cô con gái. Từ đó, tôi trở thành kẻ viết thuê. Từ đó, con gái ông ta có danh và tôi có được cuộc sống tương đối thoải mái hơn trước. Cho dù tôi không coi trọng bất cứ thứ gì trên đời thì trong hằng hà sa số những thứ vô nghĩa, tôi vẫn chọn tiền là thứ có giá trị theo đuổi nhất.

Kế bên có ai đó vừa dọn đến, mới ba ngày nhưng khuya nào cũng bật nhạc inh ỏi. Tôi rất bực mình. Âm thanh là thứ tối kỵ với tôi khi tôi cần sáng tác. Tôi chọn căn phòng nhỏ này vì môi trường xung quanh rất yên tĩnh, không bao giờ bị ai dòm ngó hay làm phiền. Nhưng hàng xóm mới chuyển đến có vẻ là người ưa sự náo nhiệt. Lần này không nhịn nữa, tôi đập tay vào cửa và gào lên:

Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Một mối tình si

Chống chỉ định với người ghét “sến”
Và vì vậy, phù hợp với người thích “sến”

Có một cô bé, mười lăm tuổi, thường thích đu mình trên những thanh lan can mỏng manh trong những ngày đầy nắng gió. Tôi nhớ, em thường mặc chiếc váy hai dây màu trắng, rộng thùng thình và dài tận tới mắt cá chân. Gió thổi tung mái tóc và váy áo em vào vùng khí trời mênh mông, nom huyền diệu và xa thẳm. Tôi thường đi học ngang qua nhà em. Ít khi trông thấy em, trừ những ngày trời trở nắng và mang gió đến ngập không gian. Em ngồi lắt lẻo trên thanh lan can, gương mặt thờ ơ, trong trẻo. Hình như em không biết mình đang cách mặt đất rất xa, chỉ một chút sẩy chân là sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí phải đối mặt với tử thần. Em cứ bình thản và vô ưu đến lạ. Em nói em muốn bay. Tôi bảo em chúng ta là con người, chúng ta không có đôi cánh, chúng ta không thể bay giống như loài lông vũ. Nhưng em nói, anh bỏ kính ra đi, anh sẽ thấy sau lưng em có một đôi cánh. Anh mà bỏ kính ra thì chẳng còn nhìn thấy gì đâu. Cô bé ngùi ngẫm suy nghĩ, một lúc nào đó, anh sẽ nhìn thấy em bay. Em tin, đôi cánh thiên sứ có thật trên đời này. Se Sẻ, sao em khờ thế, mười lăm tuổi vẫn còn tin vào những câu chuyện cổ. Tôi cười em, Se Sẻ hóa ra vẫn chỉ là một cô bé con.

Năm tôi gặp em là năm tôi mới bước chân vào đại học. Ở trọ gần nhà em ba tháng thì tôi phát hiện cô bé có sở thích kì quái này. Sau đó, bốn năm đại học, tôi chỉ đi một con đường duy nhất đến trường. Con đường đi ngang qua nhà em – ngôi nhà hướng Đông luôn luôn tắm mình trong ánh nắng. Em nói em thích nắng và gió lắm, nhưng chỉ khi nào chúng đi với nhau, nếu tách riêng ra, em ghét cả hai. Tôi hỏi em tại sao, em bảo vì nắng rất buồn nên cần có gió xua tan nỗi buồn đi. Ngược lại, gió quá vô tình, cần nỗi buồn của nắng làm dịu ấm dòng thổi. Anh nghĩ nắng không buồn đâu, nắng lúc nào cũng rạng rỡ như nụ cười của những người hưởng quá nhiều hạnh phúc; mưa mới buồn Se Sẻ ạ. Mưa là giọt nước mắt của tất cả những thứ tình trong thiên hạ, là giọt sầu của tha nhân. Nếu có ngày em xa người mình yêu dấu, ngày ấy sẽ đầy mưa phải không Se Sẻ? Cô bé vẫn cố chấp, một mực nói rằng nắng buồn hơn mưa. Cái ngày anh phải dấu nước mắt đằng sau nụ cười, anh sẽ hiểu thế nào là nỗi đau. Tôi giật mình. Se Sẻ ơi, cái tuổi em thì biết gì về nỗi đau?

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Thịt nát xương tan 4

- Xe đã chuẩn bị xong!

Giọng nói trầm ấm của Anh Kiệt đưa tôi trở về với thực tại. Dạo này tôi rất hay hồi tưởng lại những chuyện ngày xưa. Tôi không muốn nhận mình đã già cũng không được. Chỉ có những người bước qua tuổi trẻ mới hay nghiền ngẫm lại quá khứ, lấy hồi ức làm điểm tựa cho sự trống trải trong tâm hồn mình. Cho dù hồi ức đó vui vẻ hay đau buồn, suy cho cùng vẫn đẹp hơn tháng ngày thực tại. Thực tại thì ngày nào cũng giống nhau, sống bình yên qua cũng làm cho người ta chán chường.

- Hôm nay đi xa một chút! Tôi muốn tới thăm người bạn cũ.

Đã là mùa xuân, mùa xuân thứ ba Anh Kiệt làm tài xế cho tôi. Tôi không những chẳng thể tìm ra lỗi lầm để đuổi việc anh ta, còn từ từ cảm mến người đàn ông nhỏ hơn tôi tới chín tuổi này. Tôi không biết cái gì thay đổi cách nhìn của tôi về Anh Kiệt, cũng không biết từ lúc nào cảm thấy cần phải nhìn thấy anh ta mỗi ngày. Anh Kiệt vẫn luôn như ngày đầu, rất kiệm lời, gương mặt ít biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt u hoài chất chứa nhiều tâm sự. Đôi khi tôi muốn hỏi anh về phần gương mặt bị tàn phá. Nhưng tôi sợ nó liên quan đến những ký ức đau buồn nên chỉ để sự tò mò ở trong lòng. Tôi muốn Anh Kiệt vui vẻ khi ở chung với tôi, còn đặc biệt cho phép anh dựng ngôi nhà gỗ nhỏ ngoài vườn, sống gần hoa cỏ như anh mong muốn. Nhưng Anh Kiệt suốt ngày lủi thủi một mình, không cả giao du với hai người làm còn lại trong nhà. Tôi nhớ có năm Vương đưa tôi đi theo trong chuyến công tác nước ngoài của anh, lần đó vì sắp đặt chi nhánh mới mất đến cả tháng, khi trở về, người làm nói với tôi cả tháng nay Anh Kiệt chỉ ở trong ngôi nhà gỗ. Anh gầy đi, làn da còn nhợt nhạt vì thiếu nắng. Tôi thoạt trông đã cảm thấy rất xót xa. Tình cảm của tôi dành cho anh ta quả thực rất đặc biệt, quyến luyến không lý giải nổi.

Mùa xuân, tiết trời thật đẹp. Tôi ngó ra ngoài, cảnh vật bất luận trên trời dưới đất đều xanh trong, diễm tuyệt. Lâu lắm tôi mới đi con đường này một lần, lần nào cũng cảm thấy tâm hồn thư thái, dễ chịu. Y như cảm giác mỗi lần tôi đến thăm anh, khôi nguyên như trở về thời còn “vô danh tiểu tốt”, chưa từng có người gọi mình là “đại minh tinh”. Nghĩ lại, nhưng năm chưa nổi danh là những năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời làm diễn viên. Xung quanh không có hào quang nên cũng không có lang sói. Chỉ có mỗi ngày nuôi dưỡng ước mơ, không ngừng phấn đấu. Những năm tháng chập chững vào nghề thật khó quên.

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

Cười lên cho vui, cười hé hàm răng...

(Tặng cho tất cả những ai đang tìm kiếm nụ cười trong trong một ngày hiu hắt - cho chính tôi và ai đó giống tôi)

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, ko có nổi cái quần để mặc




Xài đỡ "cây nhà lá vườn" thôiiii

Bố tôi là một tay giang hồ thứ thiệt




Vừa đẹp trai nhất vùng lại vừa hiền khô dễ thương


đã bỏ mẹ tôi khi đi theo người đàn bà khác

.


Đồ khốn nạn


Mẹ tôi rất đau khổ từ đó suốt ngày say xỉn



Sầu đời quá!!!!!

Anh trai tôi đành phải đi làm phụ bếp để nuôi tôi



Làm anh khó lắm
Phải đâu chuyện đùa

Còn phải luôn mang tôi theo bên cạnh chăm sóc

.


Ở yên trong nồi nha em



Lương phụ bếp chẳng được bao nhiêu, chỉ đủ cho tôi ăn dưa hấu sống qua ngày



Lâu lâu lâu thì ta mới "gặm" một lần

Cuộc sống cũng dần yêu ổn thì một ngày nọ, anh trai tôi bị kẻ xấu tấn công



Đứng yên đấy, không tao "oánh chít"

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...