Có đôi lúc, tôi rất muốn rơi vào trạng thái không-tồn-tại trên đời. Cảm
thấy mình tự do, không có những mối dây nhợ ràng buộc với cuộc sống.
Cũng không bị lệ thuộc vào bất cứ điều gì, bất cứ ai. Đôi lần tôi thay
đổi số điện thoại di động, thường không vì một lý do quan trọng nào mà
có khi chỉ vớ vẩn kiểu như: xui xéo quá nên thay đổi một cái gì xem vận
xui có đừng bám theo mình nữa không. Và tôi bỗng khựng lại rất lâu khi
nhìn vào cái danh bạ điện thoại, tự hỏi nên thông báo cho ai số điện
thoại mới của mình. Tôi nhớ có lần có người trợn tròn mắt hỏi tôi, sao
danh bạ của em chưa tới 100 số. Họ còn nói, nhắm mắt thì danh bạ của họ
cũng đã hơn 200 người. Tôi mỉm cười, cho rằng con số 100 vẫn là còn
nhiều lắm. Nếu gạt hết những cái tên mà tôi chả bao giờ (hoặc thảng lắm)
mới liên lạc và liên lạc với tôi, thì có khi chỉ còn được chục người.
Mà nói chục người, biết đâu cũng còn nhiều đó! Như trong hơn 200 cái tên
kia, chẳng phải có tên đã nằm ngoài phạm vi trí nhớ?
Lần nào tôi đổi số, lần đó tôi khựng lại. Nhưng thường thì danh bạ điện thoại của tôi không mất đi số nào, chỉ danh bạ của vài ba số trong những số đó sẽ không có thêm một số. Và như vậy, mỗi lần đổi số, một sự tồn tại nào đó của tôi có thể đã mất đi. Tuy vậy, tôi cũng tin tưởng, cho dù không đổi số, sự tồn tại ấy cũng không mặc nhiên hằng có. Tên của tôi trong danh bạ điện thoại của bạn, tên của bạn trong danh bạ điện thoại của tôi, nếu chúng ta không thấy qua đó nỗi nhớ thương một con người, thì cuối cùng cũng chỉ là một cái tên vô tri, vô hồn. Nằm trong sự lãng quên nhau.
Lần nào tôi đổi số, lần đó tôi khựng lại. Nhưng thường thì danh bạ điện thoại của tôi không mất đi số nào, chỉ danh bạ của vài ba số trong những số đó sẽ không có thêm một số. Và như vậy, mỗi lần đổi số, một sự tồn tại nào đó của tôi có thể đã mất đi. Tuy vậy, tôi cũng tin tưởng, cho dù không đổi số, sự tồn tại ấy cũng không mặc nhiên hằng có. Tên của tôi trong danh bạ điện thoại của bạn, tên của bạn trong danh bạ điện thoại của tôi, nếu chúng ta không thấy qua đó nỗi nhớ thương một con người, thì cuối cùng cũng chỉ là một cái tên vô tri, vô hồn. Nằm trong sự lãng quên nhau.