Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Cuộc lên đường đã không chừa một ai

Khi tôi xóa và bỏ đi vài thứ như bỏ đi một khoảng thời gian mà tôi không muốn mang theo hay nhớ đến, tôi có loáng thoáng nghĩ đến cái blog yahoo của mình. Có những thứ quả thực tôi không muốn để lại ở đây nữa. Nhưng phần vì lười nhác đọc lại để lọc ra những thứ cần bỏ (một việc làm kinh dị, kiểu như bạn quên đi cơn ác mộng của mình bằng cách nhắm mắt lại và tiếp tục mơ thấy nó), phần vì tôi cũng tin rằng không cần phải làm như vậy. Tôi đã lưu giữ những suy nghĩ và cảm xúc của mình ở đây, theo một cách thành thực, thành thực và kín đáo. Có những suy nghĩ, cảm xúc nhất thời, có những suy nghĩ, cảm xúc dằng dai, bám riết. Dẫu sao thuộc về tôi chân thực trong những khoảnh khắc vui buồn của cuộc sống. Tôi hà cớ phải xóa sạch lòng mình. Có muốn cũng không làm được. Tỉnh dậy sau một tai nạn hay một biến cố lớn, tâm trí là một phông màn trắng tinh, tự hỏi mình cái gì ở đằng sau ấy. Hay ngồi lụ khụ trước hiên nhà, ngóng ngọn gió thổi qua, tóc trắng bay bay từng sợi, thấy ký ức đã qua bị chắn bởi một bức tường đá, không có cách nào nhìn xuyên thấu. Chỉ ai bị mất trí nhớ mới xóa sạch được ký ức như vậy. Cho nên tôi để cái blog này nguyên vẹn, để mọi suy nghĩ, cảm xúc từng có cứ hiện hữu như nó từng hiện hữu, rồi tự thời gian sẽ làm công việc của mình, theo cách làm cho mơ hồ đi hay rõ ràng hơn. Tôi đã thực lòng nghĩ như vậy. Sau đó thì Yahoo can thiệp. Hòa vào không khí tưng bừng đón ngày tận thế, những blogger trung thành của Yahoo đã phải đón nhận một thông tin liên quan đến cái chết của một thứ vô cùng gắn bó với họ, cái chết của “Bô Lão Già Hô” (được định đoạt sẽ bị khai tử vào ngày 17 tháng 01 năm 2013).

Tôi đã gắn bó với “Già Hô” ít nhất từ thời điểm năm 2007 và bất chấp những đổi thay, tôi vẫn duy trì duy nhất một góc riêng tư yên tĩnh ở đây. Sự thân quen, tình cảm lưu luyến đủ để tôi nói rằng tôi thực sự cảm thấy buồn vì sự chia tay đột ngột, vĩnh viễn này. Buổi sáng hôm qua có một người cười và bảo “kệ” khi tôi nói về thông tin cái chết của “Già Hô”. Tôi không hiểu sự vô tâm này bắt nguồn từ niềm hạnh phúc của một cá nhân đang yêu hay chung quy vì người bạn đó đã quên mất ý nghĩa của nơi này đối với tôi, đối với tình bạn của chúng tôi (nếu thực có tình bạn đó). Nhưng tôi hiểu rằng bên cạnh những người không giấu được sự buồn bã khi mất đi cái gì đó gắn bó thân thuộc, có những người có lẽ chỉ xem “Già Hô” là một công cụ, dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi. Những gì tôi đang viết đây, chung quy là nỗi buồn chia xa, được hiểu là không dành cho những người như vậy.

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Tưởng niệm

Dọn dẹp máy vi tính và xóa đi nhiều thứ, đã tìm kiếm, gom góp, gìn giữ, có lúc nghĩ mãi mãi sẽ lưu trữ như vậy, cho đến năm cùng tháng tận, điều còn lại, luôn theo tôi vẫn là những mảnh tình cảm vương vãi trong những đám file điện tử này. Phần ký ức xa xăm về điều gì đó đã từng tồn tại. Bất chấp những lần máy vi tính hỏng, những thứ quan trọng nhất này vẫn được bảo toàn nguyên vẹn. Một vài mất mát đôi lần xảy ra đều được cuống cuồng tìm lại bằng mọi biện pháp. Vào buổi sáng chủ nhật ngày 25 tháng 11 năm 2012, vài lần nhấp chuột, chậm rãi, và tôi xóa sạch.

Cũng trong buổi sáng ngày chủ nhật, tôi “thanh lý” đám sách vở từ thời đại học. Như đám file điện tử, những hiện vật đại diện cho cái thưở học trò này – kỳ thực cũng chẳng còn lại bao nhiêu qua năm tháng – cũng đã được lưu giữ như một mảnh của tình cảm từ quá khứ vẫn sống qua dòng thời gian. Ngày hôm ấy, tôi ngồi trước cái hộc tủ nhỏ của mình, cái hộc tủ bình thường vẫn im lìm tồn tại, chậm rãi, tôi lôi ra từng cuốn vở, từng quyển sách.

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...