Tôi bắt đầu đọc Biên
niên ký chim vặn dây cót vào khoảng tháng 11 năm 2012. Đọc bản điện tử. Những
gì tôi đã đọc khá thu hút tôi vào thời điểm bấy giờ. Tuy thế độ dài của tác phẩm
khiến việc đọc bằng máy tính trở nên khó khăn. Vì vậy rất, rất lâu
sau thời điểm đó, khi có điều kiện, tôi mới tiếp tục đọc Biên niên ký chim vặn
dây cót bằng bản in giấy. Tôi đọc lại từ đầu. Không nhanh nhưng từ cuối năm
ngoái tôi quyết tâm rằng sẽ tăng tốc độ đọc sách của mình. Đôi khi tôi vẫn bị
thu hút bởi những hình thức giải trí khác nhưng không có gì đem lại cho tôi sự
thanh tĩnh hơn là khi cầm một quyển sách trên tay, ẩn mình trong những trang giấy,
dõi theo những tâm tư và những cuộc đời khác. Trong lúc đó không còn nghĩ gì đến
mình. Chỉ đọc sách. Tôi thấy đó là việc thư thái vô cùng.
Tôi cũng mong muốn
viết lại nhiều hơn những cảm nhận của mình về những quyển sách. Giống như tôi
nói với Còi Cọc, việc ấy để ghi nhớ lại, vì tôi thấy rằng thời gian trôi đi,
ghi nhớ của tôi dành cho một tác phẩm nào đó từng đọc sẽ rơi vào vùng quên lãng
của ký ức (và việc đọc như thế thì phí phạm quá). Và để chia sẻ (như tôi vẫn
thường tìm kiếm cảm nhận của độc giả về một quyển sách nào đó trước khi mua,
tôi thích sự chất phác trong tâm thế người đọc hơn là phải khổ sở tiếp thu những
đánh giá mang tính phê bình chuyên nghiệp, mặc dù kỳ thực thì việc này không
hoàn toàn quyết định được tôi sẽ mua quyển sách nào). Tôi cũng từng khuyến dụ
Còi Cọc viết lại những cảm nhận của cô về những gì cô đã đọc (để cho tôi xem). Trong số bạn bè ít ỏi của tôi, cô là người ưa đọc sách hơn cả. Và cô có một
cách hành văn thú vị, cái kiểu ngạo đời tưng tửng mà tôi không bao giờ có.
Nhưng Còi Cọc không viết (dài) nữa rồi. Cô đã trở thành tín đồ của facebook. Và
vừa mới hôm qua, cô nói với tôi, bây giờ cô chỉ thích đọc truyện cấp ba. Thực
là khi nghe thế tôi tưởng bạn mình nói về truyện dành cho học sinh phổ thông
trung học. Nhưng vì không thường thấy ghi chú về những quyển sách nào đó chỉ
dành riêng cho học sinh phổ thông, tôi hỏi cô : truyện cấp ba là truyện
gì. Và sau đó là đôi ba câu nói mà tôi cũng không chắc là bông đùa hay nghiêm
chỉnh. Nếu nhìn cô, Còi Cọc ấy, bạn chả thế nghĩ cô là mẫu phụ nữ một ngày đẹp
trời có thể nói với cậu bạn thân của mình: tớ chỉ quan tâm đến cái phần từ thắt
lưng của cậu trở xuống mà thôi…
Tôi lại rơi vào
vòng lan man rồi. Tôi đang muốn nói đến việc là từ cuối năm ngoái, tôi muốn cố
gắng ghi lại càng nhiều càng tốt những cảm nhận của mình về những quyển sách đã
đọc. Và cả những quyển sách nhiều năm trước, từ cái hồi tôi chưa biết blog hoặc
là không cảm thấy việc này sẽ có ý nghĩa với mình. Khi bạn đọc sách nhiều hơn
(tính theo năm tháng) thì nhìn lại, bạn thấy rõ hơn cái sự quên quên nhớ nhớ của
mình. Như tôi vậy. Thế nên là mặc dù không có nhiều suy nghĩ hay cảm xúc đối với
Biên niên ký chim vặn dây cót, tôi cố gắng để ghi lại vài dòng về tác phẩm mà
phần mở đầu khi đọc bản điện tử đã thôi thúc tôi mong muốn được cầm sách in
trên tay.