Quỳnh Dao là nữ văn sĩ Đài Loan. Nhắc đến bà, gợi nghĩ trong
tôi là ngoài cái tên hay (là bút danh mà tôi ngỡ là tên thật), cụm từ “tiểu
thuyết diễm tình” ám chỉ dòng văn chương với những chuyện tình đẫm lệ mà bà
theo đuổi, còn là tài năng làm phim. Và tôi cũng chủ yếu biết đến đồng thời tin
rằng nhờ khả năng đưa tiểu thuyết của mình lên màn ảnh, Quỳnh Dao đã mở rộng
tên tuổi của mình đến những biên giới mới. Một lượng khán giả của Quỳnh Dao có
thể cũng như tôi, không đọc tiểu thuyết của bà nhưng ít nhiều đều biết đến
và/hoặc yêu thích phiên bản điện ảnh của một hay nhiều tiểu thuyết của nữ văn
sĩ và do vậy không thể hoàn toàn không biết đến tên tuổi của bà. Thật ra đọc
hay không đọc, xem hay không xem phim của Quỳnh Dao đều không phải là chủ định
của tôi. Mọi thứ có lẽ cũng chỉ là sự tình cờ.
Tôi nhớ trong các nhà sách tôi từng đến, bao gồm Nguyễn Văn
Cừ, Nguyễn Thị Minh Khai, Miền Nam (tôi rất thích nhà sách này vì thường tập
trung nhiều đầu sách văn học, đặc biệt là những tác phẩm kinh điển. Chừng hơn
chục năm trước, nhà sách Miền Nam nằm đối diện với khu Đại Thế Giới, sau đột ngột
chuyển đi. Nơi này từ lâu đã là một tòa nhà ngân hàng. Với tôi đây vẫn còn là một
sự nuối tiếc) cùng vài nhà sách khác mà tôi không để ý tên, thường chỉ bán sách
và hay có chương trình giảm giá, trên các kệ sách dù trải qua rất nhiều năm
tháng vẫn luôn có chỗ đặt trang trọng các tác phẩm của Quỳnh Dao. Tuy không được
ồn ào nhắc đến, việc xuất bản lặp lại nhiều lần các tác phẩm của bà cho thấy vị
trí của chúng trong sự đọc Việt Nam. Thế nhưng, có thể vì lý do chuyển ngữ (dường
như tồn tại khá nhiều dị bản của một tác phẩm và có khi được dịch “thuần Việt”
tới mức thay đổi tên họ và địa danh trong tác phẩm theo kiểu mang cả một Đài
Loan biến thành Việt Nam) khiến tôi không thể nào cảm được vẻ đẹp trong những
dòng văn ấy, cũng có thể vì khuynh hướng đọc của tôi không thiên về yêu đương
đơn thuần, cho đến nay, tôi vẫn không phải là một độc giả của Quỳnh Dao. Nhưng
lại là một khán giả của bà. Dù không xem mọi bộ phim của Quỳnh Dao nhưng vì
tình yêu dành cho một vài trong số chúng, tôi có thể nói như vậy về vị trí của
mình trước Quỳnh Dao. Trong đó, để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi, cũng là một
trong số ít những bộ phim tôi tin rằng mình có thể yêu thích trong cả cuộc đời, đó
là Đình viện thâm thâm.
Đình viện thâm thâm khi phát
hành tại Việt Nam được đặt lại là Xóm vắng. Sản xuất từ năm 1986 và trình chiếu
tại Việt Nam khoảng giữa thập niên 90. Tôi còn khá nhỏ để nhớ chi tiết phim từ
lần xem ấy. Nhưng thậm chí từ cách đó trở ngược lại vài năm, trong trí nhớ tôi
đã có hình ảnh Lưu Tuyết Hoa trong một
phim khác của Quỳnh Dao (thật ra tôi đã có sự nhầm lẫn trong nỗi nhớ này, nhân vật mà tôi xem
hoặc nhìn thấy là Y Y của Người vợ câm, nhưng tôi lại đã luôn nghĩ đó là Tuyết
Kha của Sầu Lẻ Bóng – kể cả cách nhớ này hình như cũng chưa đúng về phương diện
tác phẩm thế nhưng trong suốt thời gian dài tôi đã nghĩ như vậy). Có thể nói
vào thời kỳ kỹ thuật làm phim còn thô sơ thì diễn viên, thực lực diễn xuất của
họ và sự phù hợp với nhân vật theo kiểu “sinh ra để dành cho vai diễn đó” là động
lực quan trọng nhất có thể biến một tác phẩm điện ảnh thành kinh điển. Rất nhiều
phim cũ được làm lại và về hầu hết phương diện, phiên bản mới đều có khả năng làm
tốt hơn phiên bản cũ, chỉ là nếu thiếu đi nhân tố này, cái gọi là một lớp diễn
viên “sinh ra để dành cho vai diễn” thì rồi những cái mới lại nhanh chóng qua
đi và người ta lại hoài nhớ về một cái cũ không còn tìm lại được. Lưu Tuyết Hoa
có thể là một trong số những diễn viên có quyền năng như vậy dù thành công trong
sự nghiệp diễn xuất của cô không dừng lại chỉ với một vai diễn để đời duy nhất.