Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

Nước mắt thanh xuân 5

Sứa Biển nói với cô, Mặt Trời Nhỏ rất quan tâm đến cô, thường hỏi Sứa Biển về cô. Và vì bản thân Sứa Biển không biết nhiều nên đã cho Mặt Trời Nhỏ số điện thoại của cô. Sứa Biển hy vọng đã không làm điều gì sai trái. Mặt Trời Nhỏ là một thanh niên tốt bụng, cậu ta nhất định sẽ mang niềm vui đến cho cô.

Cô nhớ vóc dáng mảnh mai và sự ấm áp của Mặt Trời Nhỏ, trong lòng có chút xúc động. Nhưng cậu ta hãy còn là một cậu bé. Cậu ta và cô không thể cùng nhau tấu lên khúc nhạc mang tên tình yêu. Mà cô cũng vẫn đang tìm kiếm câu chuyện của mình. Cô cần tiếp tục viết, cần tiếp tục giấc mơ đang dở dang, nếu cô không muốn danh phận nhà văn chỉ còn là mộng tưởng tủi hờn. Xếp bên cạnh văn chương, tất cả mọi thứ còn lại đều không quan trọng.

Vào ngẩn ra ngơ – em là cô gái đi lạc trong thành phố này.

Lâm nhìn cô trìu mến. Cô cảm thấy có lỗi với Lâm. Hẳn cô khiến anh buồn lòng vì sự lơ đễnh của mình. Tuy cô gặp anh rất tự nguyện nhưng ở bên anh, suy nghĩ của cô vẫn tản mạn đi xa xôi. Cô chung quy vẫn không thể nắm bắt được những khoảnh khắc hiện tại đang diễn ra hết sức bình thường trong đời sống.

Anh chỉ muốn nói, anh rất muốn được cầm tay em, dẫn em đi trên tất cả những con đường, dù dễ dàng hay khó khăn. Nhưng anh không đủ tự tin. Anh là người không thể đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào.

Lâm lại hút thuốc. Điếu thuốc thứ năm.

Nếu em gặp vấn đề về phổi, em sẽ tìm anh. Em nghĩ, đó là thứ duy nhất anh cần phải chịu trách nhiệm liên quan đến em.

Không gian đặc quánh mùi khói thuốc. Cô không thích nhìn thấy Lâm như thế này. Anh rất khác so với lần đầu gặp mặt. Anh – người thanh niên khỏe mạnh, rắn rỏi, anh không thể cứ chìm ngập trong khói thuốc lá. Chúng là tình cảm thất vọng trong anh. Cô sợ chúng sẽ nhấn chìm anh, một ngày nào đó.

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

Nước mắt thanh xuân 4

Nghề luật rất vất vả.

Nhiều đêm, Lâm trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi, chỉ qua loa vài miếng cơm rồi lăn ngay lên giường. Thèm những giấc ngủ ngon, nhưng lắm lúc Lâm không tài nào ngủ nổi, tâm trí căng thẳng.

Lần gặp nhau gần đây, cô thấy Lâm gầy hẳn đi.

Anh không nói nhiều, nhưng cô hiểu quá trình tập sự của anh gặp khó khăn. Lâm không được cọ xát thực tế, vẫn chỉ chung chung làm về dịch vụ giấy tờ. Anh bảo, người ta gặp anh thường nghĩ anh là “cò” nhà đất. Nhưng thậm chí anh không giỏi bằng “cò”.

Cô cười buồn. Dạo gần đây công việc đối với cô cũng càng lúc càng trở thành vấn đề khó chịu. Công ty cô là một công ty lớn, rất lớn. Chỉ việc đưa giấy tờ cho các vị sếp ký lắm khi cũng khiến cô gặp ác mộng trong giấc ngủ. Cô hay mơ thấy cảnh mình chạy lên chạy xuống trên hành lang, mơ thấy những bàn tay phất vẫy mình đi. Thứ cảm xúc buồn tủi sinh ra bởi những thứ này, dù cô cố phớt lờ trên thực tế, chúng vẫn run rẩy len vào giấc ngủ của cô. Có lẽ, con người, dù làm bất cứ công việc gì, trong môi trường nào, cũng từng có những lúc phải rơi nước mắt vì vị trí của mình. Cô không tin trên đời có loại công việc hoàn hảo tuy nhiên, trên đời rõ ràng có công việc mình yêu và mình không yêu. Cả hai thứ này đều có lúc đánh vào người ta những lằn roi thâm tím mình mẩy. Nhưng phải trả giá vì một điều mình yêu thích chắc chắn vẫn xứng đáng hơn.

Lâm lúc này không có chút nhuệ khí. Anh đang hút thuốc. Từ ngày quen nhau, đây là lần đầu tiên anh hút thuốc trước mặt cô. Nom anh có vẻ già đi, nói cho chính xác, trông anh “đời” hơn bao giờ hết.

Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

Trường Luật

Trường luật ở TP.HCM có hai cơ sở.

Một ở Bình Triệu.

Một ở Nguyễn Tất Thành.

Đều có một cây cầu nối liền hai bờ sông thương nhớ.

Hồi học đại học, tôi chỉ biết trường luật ở Bình Triệu. Mãi đến khi học cao học, mới đặt chân đến trường luật ở Nguyễn Tất Thành.

Y như yêu lần nữa, cũng cơ bản là một đối tượng ấy.

Tôi nhớ khoảng trời Bình Triệu. Cũ kỹ, mịt mù, tối tăm. Nhưng rực rỡ tình cảm và sâu nặng ký ức. Kỷ niệm bốn năm là kỷ niệm đẹp. Là kỷ niệm đẹp nhưng không đầm ấm. Nhiều khi nhớ lắm...

“Dường như đây, tôi có nỗi buồn
Có hạnh phúc, có một thời thơ bé
Có khát vọng những năm còn rất trẻ” (Cố đô - Xuân Quỳnh)

Ngày ấy tôi đặt chân vào trường luật, mang trong mình chút lý tưởng xa xôi, mang trong mình đôi mơ ước nhỏ nhoi. Còn tưởng mơ ước ấy mình đang chạm tay vào rất gần. Trải qua bao nhiêu việc, cuối cùng mới hiểu. Mơ ước đầu tiên từ lâu đã quên lãng. Mơ ước cháy bỏng nhất lại không đạt thành. Cuộc sống là một chuỗi những hy vọng không kết quả.

Cuối cùng, cũng đành ra đi.

“Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Cũng ra đi như định luật trời dành” (Bởi yêu em sầu khổ dịu dàng - Nguyễn Tất Nhiên)

Khoảng trời Nguyễn Tất Thành rạng ngời tươi sáng. Nhưng là ánh sáng của màu xám. Tôi đi qua sân trường, đi vào lớp học, bước chân lãnh đạm, lòng không tơ vương. Cũng đôi lần nán lại nơi sân trường, mong tìm chút quen thuộc thưở nào. Cũng có khi bâng khuâng nhìn ra ngoài lớp học, hỏi có ngọn gió nào ngoài song cửa, cho tôi “gửi chút buồn đi xa xôi”??? Mới hay, vật đổi sao dời… ở nơi này, đâu có ai ngóng mình, lại cũng không còn ai cho mình thương tưởng…

Thở dài. Im lặng.

Trường luật ở TP.HCM có hai cơ sở.

Một ở Bình Triệu.

Một ở Nguyễn Tất Thành.

Đều có một cây cầu nối liền hai bờ sông thương nhớ.

Chỉ có cây cầu trong lòng tôi, biết bao giờ mới có thể bắc nhịp nhớ thương?

Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

Trạm dừng chân cuối cùng của tôi

Lúc bình thường, lúc nào trông tôi cũng gà gật, mệt mỏi, như sắp đi vào giấc ngủ tới nơi.

Lúc có ai “sờ” đến tôi, thì tôi lập tức như thế này – điểm danh cho có mặt chứ ít có ý kiến ý cò gì .


Tôi rất yên tĩnh, ưa những hoạt động một mình. Cho nên tôi hay lang thang, một mình trên con đường tư tưởng.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Tháng sáu trời mưa

Có một khoảng thời gian trong năm thường khiến tôi buồn hơn tất cả. Hơn cả mùa xuân với tuổi thanh xuân dần tan theo gió…

Tháng sáu.

Năm nay rất lạ.

Lạ như xem một bộ phim hài mà lòng lại cảm thấy bi thương, trào nước mắt…

Dạo gần đây tôi rất rảnh, nên đã tranh thủ làm tất cả những gì mình thích.

Đọc sách.

Viết lách.

Xem phim.

Nghe nhạc.

Chỉ có đi du lịch là chưa làm (hy vọng sẽ sớm thực hiện được, trước khi tôi trở lại trường học hoặc dấn thân vào một công việc mới).

Thật ra tất cả những hoạt động này bình thường tôi vẫn làm, ngay cả khi bị bó buộc bởi công việc, chỉ là mức độ đương nhiên không thể rộng rãi như bây giờ.

Nhưng tất cả những hoạt động này diễn ra trong tháng sáu sẽ không giống như diễn ra trong những khoảng thời gian khác. Càng khác biệt bởi vì tháng sáu năm nay, tôi không còn bị công việc chi phối.

Tình cờ tôi đang đọc tập truyện ngắn: “Cánh tay trái của thiên sứ” của Chân Ni, khi còn chưa thôi suy tư về “Tiếng người huyên náo” của Dật Lăng. Những áng văn đẹp và buồn làm lòng tôi xao động, lúc bình thường tôi thấy đó là việc không đáng ngại. Nhưng có vẻ như lúc này chúng làm tôi mất ngủ…

Mất ngủ trong tháng sáu…

Năm nay hình như mưa đến muộn. Có đến thì đến vội vàng và ra đi vội vã. Như niềm vui, như hạnh phúc trên đời…

Tháng sáu trời mưa.

Tôi nhớ bài hát này lần đầu tôi được nghe là từ giọng hát một người bạn. Giọng hát thanh tân cao vút. Bấy giờ mới biết có một bài hát hay như thế về tháng sáu. Về mưa. Về tình yêu. Về ước mơ nồng ấm, chân thành của kẻ đang yêu.

 “Mình dựa vào nhau cho thuyền ghé bến, sưởi ấm đời nhau bằng những môi hôn…”

Tháng sáu trời mưa.

Năm nay hiếm hoi hình như có một sự trùng lặp. Dễ mấy năm rồi. Ngày ấy, tháng ấy mới rơi đúng vào một thứ trong tuần.

Bất chợt buồn tênh.

Hôm qua đi xem phim ở rạp. Bộ phim hoạt hình cuối cùng trong series 4 tập phim. Dạo này toàn xem phim hoạt hình và phim hài. Cho dù vẫn đọc những áng văn biết khóc và nghe những bài nhạc biết buồn.

Tất cả vẫn là những hoạt động thường ngày.

Nhưng diễn ra trong tháng sáu.

Tháng sáu trời mưa.

 Tôi mất ngủ.

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Nước mắt thanh xuân 3

Chủ nhà đòi tăng tiền thuê nhà, đồng thời tăng cả tiền điện nước. Thời “bão giá”, mọi thứ đều đắt đỏ. Cô thầm ước tính, tiền cô đi thuê nhà trong hai mươi năm dư cho cô mua một căn hộ chung cư xinh xắn. Nhưng cô cũng như nhiều người đồng cảnh, không thể một lúc có số tiền lớn phải dành bằng hai mươi năm cuộc đời để trở thành chủ sở hữu một căn nhà ở thành phố. Và vì không có nhà, người ta lại phải è lưng ra trả để có một chỗ đi ra đi vào, càng không có tiền để mà tiết kiệm. Suy cho cùng, cũng chẳng ai làm giàu được chỉ nhờ vào tiết kiệm.

Chủ nhà gợi ý cô cho cháu gái họ từ quê lên học nghề uốn tóc ở cùng để chia sẻ tiền nhà với nhau. Họ hứa bao tiền nước nếu cô đồng ý. Cô nhủ thầm, đến cháu ruột cũng lấy tiền, ngoài dưng như cô còn tư cách gì ca thán. Vợ chồng nhà chủ có một căn biệt thự tọa lạc tại quận Bình Thạnh, thêm nhiều bất động sản khác dùng để cho thuê, nhưng dành một chỗ cho cháu ruột ở cũng vẫn phải đong đếm cân nhắc từng loại chi phí.

Ai bảo người giàu thì rộng rãi?

Dạo gần đây cô không viết, cảm thấy tinh thần trống rỗng. Cô cũng ít gặp Lâm. Anh luôn rất bận. Mà cảm giác mỗi khi gặp, chỉ là cái dễ chịu của người bạn được trông thấy người bạn tốt của mình, bình yên và vững vàng. Lâm vốn nghiêm túc, cô lại kiệm lời. Họ thường giống như hai ngọn đèn khuya đứng trầm mặc trong con phố vắng. Bao giờ cũng gợi cho người khác nỗi buồn man mác kỳ lạ. Chính họ cũng cảm thấy, đối phương phản ánh cái mênh mông của cõi lòng mình. Nhưng họ chưa từng vượt qua cảm giác ấm áp của tình bạn. Mỗi người vẫn như một cá thể độc lập không liên quan đến người kia.

Thỉnh thoảng, cô muốn làm cánh chim bay. Ngày hôm qua cô xem một bộ phim trên truyền hình, có hình ảnh nam nhân vật chính mái đầu đã bạc trắng ngước nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ của tòa biệt thự mà ông đã làm người quản gia tận tụy cả đời, thấy bóng chim bay mà trong đôi mắt lần đầu tiên lấp lánh ước vọng tự do. Nội dung phim không dễ hiểu, cũng không thuộc thể loại hấp dẫn, dàn diễn viên chính đều đã luống tuổi nhưng cô không cầm lòng được, vẫn say mê theo dõi bộ phim này. Còn bị tình yêu trong phim làm cho cảm động, bị nét diễn của Anthony Hopkins và Emma Thompson làm cho mê mẩn. Một cặp yêu nhau nhưng không dám để tình yêu đó thốt thành lời. Vào lần cuối cùng gặp nhau, đôi bên cũng chỉ chia tay nhau trong tư cách bạn bè. Emma vẫy tay, quay đi khi gương mặt bắt đầu nhuộm đầy nước mắt. Anthony nhìn theo, cái nhìn như lãnh đạm, lại như tuyệt vọng.

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Tình bạn như pha lê

Tôi nhớ ngày trước, hay cặp bạn cặp bè. So với yêu đương, cái này chắc chắn vui hơn. Vì tình bạn ít hứa hẹn khổ đau. Suy cho cùng, tình cảm không dồn cho chỉ một người, thì tình cảm ấy nhẹ nhàng đến và đi.

Nhưng cặp bạn cặp bè không tránh khỏi xích mích, cãi nhau. Đôi khi thú vị, đôi khi mệt mỏi. Được cái tính tôi trầm lặng. Hình như tôi chưa từng cãi nhau với ai. Thế nhưng mâu thuẫn tới mức không còn muốn nhìn thấy mặt thì chưa phải chưa từng có. Không ồn ào lên tiếng, tôi chỉ lẳng lặng cầm cây kéo cắt phựt sợi dây tình cảm trong lòng mình. Cho nên người ta có thể nói tôi là người hiền nhất quả đất, cũng có thể bảo tôi là kẻ vô tình nhất trong thiên hạ. Bởi một khi tôi đã chọn lựa chính mình, thì xem như đã đặt toàn bộ bản thân vào thái cực: “không đội trời chung”. Không cần biết đối phương có hiểu hay không, tôi thấy đã đến lúc rồi. Thì ra đi. Lúc đó thì, đến một giọt nước mắt, tôi cũng không bỏ ra đâu nhé!

Có điều thật ra, trên đời cũng có người, nói thế nào thì thế, tôi không (không muốn) bỏ. Chẳng qua người ta bỏ mình thì mình chịu. Coi như cái phận mình chẳng ra gì.

Nước mắt thanh xuân 2

Một ngày tám tiếng đồng hồ ở công ty là một khoảng thời gian tẻ ngắt. Công việc chính của cô là soạn thảo công văn và hợp đồng lao động – một loại công việc không khuyến khích sự sáng tạo. Cô vẫn nhớ có lần cô vô tình thêm chút dấu ấn cá nhân vào nội dung soạn thảo đã lập tức đưa bản thân vào rắc rối. Người ta thuê cô để làm việc như một cái máy, trong khi vẫn không ngừng tạo ra máy móc để làm thay công việc của một con người. Thật ra, máy móc và con người đều đã dần dần xích lại gần nhau, đôi khi cũng khó phân biệt.

Hàng ngày đối mặt với một đống giấy tờ, cô nghĩ mình sắp trở thành Agnetha (nhưng thậm chí cũng không may mắn bằng Agnetha). Agnetha của “The day before you came” bất hủ.

I must have made my desk around a quarter after nine

(Dù thế, 9 giờ một khắc em cũng phải vào việc)

With letters to be read, and heaps of papers waiting to be signed

(Một đống thư phải đọc, một đống giấy phải ký)

I must have kept on dragging through the business of the day

(Em cứ kéo lê tấm thân mình ngày này qua ngày khác)

Without really knowing anything, I hid a part of me away

(Em giấu mình đi, vì em chẳng thực sự biết cái cóc khô gì)

At five I must have left, there's no exception to the rule

(5 giờ là em biến rồi, chẳng bao giờ có ngoại lệ cả)

Cô thường nghe bài hát này. Từ cái thời còn là nữ sinh. Hồi ấy cô thậm chí chẳng có chút vốn tiếng Anh để hiểu bài hát định nói gì. Nhưng cô thích cảnh trên toa tàu điện ngầm, khi mắt Agnetha nhìn thấy người đàn ông của mình. Họ nhìn nhau và người ta có thể hiểu thế nào là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”. Với người phụ nữ buồn tẻ ấy thì tình yêu là một tín hiệu mới mẻ trong đời sống thường nhật, đời sống mà mọi hoạt động đều đúng đến từng ly của thời khắc. Đời sống của một nhân viên văn phòng.

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...