Sứa Biển nói với cô, Mặt Trời Nhỏ rất quan tâm đến cô, thường hỏi Sứa Biển về cô. Và vì bản thân Sứa Biển không biết nhiều nên đã cho Mặt Trời Nhỏ số điện thoại của cô. Sứa Biển hy vọng đã không làm điều gì sai trái. Mặt Trời Nhỏ là một thanh niên tốt bụng, cậu ta nhất định sẽ mang niềm vui đến cho cô.
Cô nhớ vóc dáng mảnh mai và sự ấm áp của Mặt Trời Nhỏ, trong lòng có chút xúc động. Nhưng cậu ta hãy còn là một cậu bé. Cậu ta và cô không thể cùng nhau tấu lên khúc nhạc mang tên tình yêu. Mà cô cũng vẫn đang tìm kiếm câu chuyện của mình. Cô cần tiếp tục viết, cần tiếp tục giấc mơ đang dở dang, nếu cô không muốn danh phận nhà văn chỉ còn là mộng tưởng tủi hờn. Xếp bên cạnh văn chương, tất cả mọi thứ còn lại đều không quan trọng.
Vào ngẩn ra ngơ – em là cô gái đi lạc trong thành phố này.
Lâm nhìn cô trìu mến. Cô cảm thấy có lỗi với Lâm. Hẳn cô khiến anh buồn lòng vì sự lơ đễnh của mình. Tuy cô gặp anh rất tự nguyện nhưng ở bên anh, suy nghĩ của cô vẫn tản mạn đi xa xôi. Cô chung quy vẫn không thể nắm bắt được những khoảnh khắc hiện tại đang diễn ra hết sức bình thường trong đời sống.
Anh chỉ muốn nói, anh rất muốn được cầm tay em, dẫn em đi trên tất cả những con đường, dù dễ dàng hay khó khăn. Nhưng anh không đủ tự tin. Anh là người không thể đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào.
Lâm lại hút thuốc. Điếu thuốc thứ năm.
Nếu em gặp vấn đề về phổi, em sẽ tìm anh. Em nghĩ, đó là thứ duy nhất anh cần phải chịu trách nhiệm liên quan đến em.
Không gian đặc quánh mùi khói thuốc. Cô không thích nhìn thấy Lâm như thế này. Anh rất khác so với lần đầu gặp mặt. Anh – người thanh niên khỏe mạnh, rắn rỏi, anh không thể cứ chìm ngập trong khói thuốc lá. Chúng là tình cảm thất vọng trong anh. Cô sợ chúng sẽ nhấn chìm anh, một ngày nào đó.