Thỉnh thoảng xem chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” của đài truyền hình Việt Nam, lắng lại là giây phút hội ngộ của những con người đã thất lạc để rồi suốt đời tìm kiếm nhau. Họ chào đón nhau bằng sự lặng im và những dòng nước mắt. Đó đây trong khán phòng cũng cảm động rơi lệ theo.
Có những trường hợp, giây phút hội ngộ ấy không bao giờ thực sự đến. Bởi khi tìm được người thân thì cũng là lúc người ấy không còn tồn tại trên thế gian, sau nhiều năm mòn mỏi ngóng trông và kiệt sức kiếm tìm. Sự muộn màng này chẳng thể đổ lỗi cho điều gì. Dù người ta có thể ao ước, có thể hối tiếc “giá như…”.
Và còn dài, dài những danh sách mà sự kiếm tìm không có kết quả, mà tiếng gọi nhau vĩnh viễn lạc vào thinh không…