Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2017

Sách ngược đời xuôi – Gabrielle Zevin


… chỉ cần dám thử thì hầu hết các vấn đề của loài người sẽ đều có cách giải quyết – tr. 18.

… trên đời này, có thứ gì riêng tư hơn những cuốn sách nữa đâu ? – tr. 25.

Sống một mình có cái dở là tự bày thì phải tự đi mà dọn. Không phải, dở nhất là chẳng có ai quan tâm lúc đau khổ - tr. 27.

Cảm xúc khi 20 tuổi chẳng nhất thiết phải giống lúc 40 tuổi hoặc hơn. Điều này đúng với những cuốn sách và với cả cuộc đời – tr. 51.

Người ta vẫn luôn buông lời dối trá về chính trị, Chúa và tình yêu. Con có thể biết mọi điều cần biết về một người chỉ với câu hỏi nhỏ : Cuốn sách yêu thích của anh là gì ? – tr. 99.

Đôi khi, phải chờ tới một thời điểm thích hợp, những cuốn sách mới tìm đến chúng ta – tr. 104.

… hầu hết những điều tệ hại trên đời đều do sai thời điểm cả, còn những thứ tốt cũng bởi đúng thời điểm mà ra – tr. 118.

Sau chừng đó năm, ta học được rằng, thà yêu thương, mất mát, thà cô độc một mình cũng còn hơn phải sống cùng người mình không thực sự thích – tr. 126.

Nỗi sợ không được yêu thương khiến chúng ta cô độc, nhưng chính vì cô độc, ta mới nghĩ mình không được yêu thương – tr. 176.

… ngày nào đó, nếu nghĩ đến chuyện kết hôn, hãy chọn một người mà trong mắt họ, con là duy nhất – tr. 177.

Ta đọc sách để biết mình không còn cô đơn. Ta đọc vì cô đơn. Ta đọc và không còn cô đơn nữa. Ta không còn cô đơn nữa – tr. 266.

Chúng ta không hẳn là tiểu thuyết…
Chúng ta không hẳn là những mẩu truyện ngắn…
Cuối cùng thì mỗi chúng ta là một tuyển tập…
…Chẳng có tuyển tập nào mà mọi truyện trong đó đều hấp dẫn. Một số tuyệt hay. Một số thì chẳng ra sao cả. Nếu may mắn, tuyển tập đó sẽ nổi như cồn. Cuối cùng, người ta cũng chỉ nhớ đến những truyện nổi nổi thôi, nhưng cũng chẳng nhớ được lâu đâu…

(tr. 266)

(Hồng Ly dịch, NXB Hội nhà văn & IPM, 2016)

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2017

Trên kệ sách (5)


Để em khỏi lạc trong khu phố (Patrick Modiano, Phùng Hồng Minh dịch, NXB Văn học & Nhã Nam, 2016) 

Tôi hơi không tin được là tôi lại tiếp tục đọc tiểu thuyết của Patrick Modiano. Tôi nghĩ cuốn đầu tiên - Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối và cùng lắm đến cuốn thứ hai - Từ thăm thẳm lãng quên là đã đủ rồi. Thế nhưng, bất luận là đến cuốn thứ ba Phố những cửa hiệu u tối, không chỉ là “đã đủ” mà là “quá đủ” thì lại thêm một lần nữa, tôi sa chân vào cái mạng nhện của ông ấy, nhà văn của Paris - Paris của riêng ông, nơi đi vào là lạc ngay đó. 

Một câu chuyện nữa về lãng quên và tìm về. Tôi ngờ là những nhân vật của Patrick Modiano đều mắc hội chứng “não cá vàng”. Để rồi đến lượt mình, đám độc giả cũng mắc lây cái chứng ấy. Cảm giác mơ hồ đeo đẳng tôi suốt những trang sách. Tôi không thể hiểu tường tận, cùng lắm chỉ có thể cảm nhận. Nhưng sự cảm nhận đó cũng mong manh và nghèo nàn, không khác nhau giữa những cuốn sách, và như đã được mặc định: nỗi hoài nhớ, sự lãng quên và cảm thức trôi dạt, ta thậm chí không biết ta là ai và càng không biết những người từng ở bên ta, họ là ai trong cuộc đời này... Đọc tiểu thuyết của Patrick Modiano như thể đi lạc trong một giấc mơ. Một giấc mơ mà khi tỉnh thức, bạn chẳng nhớ được điều gì, chỉ cảm thấy nỗi buồn vương vất đâu đó, nỗi buồn của cảm giác bị bỏ lại, bơ vơ mà không biết tại sao mình bơ vơ… 

May mắn thay, giấc mơ không quá dài… 

Một ý niệm khác về hạnh phúc (Marc Levy, Phạm Thị Minh Hằng dịch, NXB Hội nhà văn & Nhã Nam, 2015) 

Có người bảo tôi thật can đảm, theo nghĩa mỉa mai, khi chọn mua sách của Marc Levy. Như thể với họ, một người đọc chân chính sẽ không đọc Marc Levy.

Tôi không nghĩ thế. Dẫu rằng rất lâu, có lẽ trên mười năm, tôi mới trở lại với một cuốn sách của ông. Ấn tượng của tôi dành cho nhà văn Pháp từ cái thời Nếu em không phải một giấc mơ vẫn vậy: một nhà văn lãng mạn với cái nhìn điện ảnh – như một đạo diễn hơn là một nhà ngôn ngữ (chả là từ cái thời đó tôi đã có suy nghĩ tác phẩm của Marc Levy rất thích hợp để dựng thành phim, kiểu phim tình cảm lãng mạn của Mỹ mà ta có thể dành những ngày thứ bảy để xem, để thư giãn và để thấy cuộc đời này vẫn còn đáng yêu). 

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

Những người nuôi giữ bồ câu – Alice Hoffman

… những gì con người ta thèm khát, họ thường lại hủy hoại mất – tr.18.

Ta càng có ít để mất, thì càng dễ dàng cầm lấy một con dao, thanh kiếm hay một con bò cạp – tr.260.

Với một số, chúng ta giống như những người khổng lồ ; và với một số khác, chúng ta lại là những con kiến có thể bị giẫm nát dưới chân – tr. 260.

Nếu ta không đối diện với một điều gì đó, thế nào rồi nó cũng sẽ bám theo ta… một khi ta đã bỏ chạy, ta sẽ không bao giờ có thể dừng lại được – tr. 313.

Vợ của một người đàn ông quyền thế cũng có thể trở nên thèm khát quyền lực cho chính mình – tr. 341.

… một vài bí mật đưa con người ta lại gần với nhau hơn khi cùng chia sẻ, cũng hệt như một số bí mật khác làm người ta trở nên xa cách – tr. 414.

Bất cứ ai để lộ con người thực của mình đều là do lời nói – tr. 478.

Tình yêu làm ta trao đi chính mình, nó trói buộc ta vào thế giới này, vào số phận của một người khác – tr. 612.

(Lê Đình Chi dịch, NXB Phụ nữ, 2014)

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...