Hôm nay, kết thúc môn thi của kỳ học gần như cuối cùng. Bằng một buổi liên hoan nho nhỏ, giữa những người quen thân trong cùng một nhóm. Suốt thời gian qua, ít nhiều đã dìu dắt nhau trên một con đường (mà con đường này thì dài, dài lắm và cũng chán lắm). Vẫn thường trong những buổi ăn uống hát hò, tôi lại ít cảm thấy vui. Cái vui tươi căng tràn sức sống của tuổi trẻ. Dù rằng tất nhiên, tôi vẫn lưu tâm hưởng ứng cái vui của người khác. Nhưng đó đây phảng phất nỗi buồn. Đông vui thế này nhưng vẫn cảm thấy thiếu vắng. Như thể tôi mang một cơ thể thiếu khuyết đi khắp nơi trên mặt đất này. Không gì có thể đắp đầy được, dù là niềm vui.
Dàn karaoke thật tệ. Không nâng nổi những giọng hát hay và không bù khuyết được những giọng hát tầm tầm. Dù vậy, mọi người đã hát rất vui. Tôi hầu như tập trung vào các món ăn và dỏng tai lắng nghe. Các món ăn - món được, món thường, khi ra về, vài thứ bị bỏ lại nhưng đa phần đều đã nằm yên vị trong bụng mọi người. Cùng với niềm vui. Đó là điều tốt nhất sau tiệc tùng.
Ai đó nói về những dịp khác. Cá nhân tôi hy vọng chúng tôi có thể có được tấm bằng cao học cùng một lúc, hẳn khi ấy mọi người có thể nâng ly vui mừng viên mãn. Thoảng nhớ đến H. Mọi người mong rằng bạn không quá bận rộn vào tháng 12. Khi ấy là những ngày học cuối cùng. Hẳn sẽ có tiệc chia tay dù rằng lại phải thêm một năm sau nữa, cũng vào tháng 12, mới biết ai sẽ nói lời tạm biệt ngôi trường.
Tạm biệt ngôi trường. Nghĩ đến, lòng lại thấy rưng rưng…