Tháng tư, đôi khi tôi thức giấc vào nửa đêm. Tuy thế, chẳng thể nào đi lang thang. Lang thang không hợp với tôi, kẻ chết gí một chỗ. Chỉ có tư tưởng là có cánh. Chúng lang thang mà chẳng cần đợi tôi cho phép. Tôi nhớ có lần nghĩ về kiếp sau. Kiếp sau tôi sẽ làm một sinh vật có cánh. Nhưng tôi biết không có cái gọi là kiếp sau. Nếu có, nhỡ đâu vào kiếp ấy, con người trong một tiến trình phát triển kỳ lạ nào đó, đã mọc thêm đôi cánh phía sau lưng?! Nếu sinh ra tiếp tục làm người, bạn còn muốn sinh ra không?
Nửa đêm thức giấc, những suy nghĩ của tôi miên man và nặng trĩu, lại cũng đứt đoạn và dở dang. Có một cơn mưa thật lớn đã đến vào mấy đêm trước, đêm trước ngày tôi bảo vệ đề cương. Tôi nằm nghe tiếng mưa gào thét. Tôi nghĩ đến một cảnh trong một bộ phim tôi xem vào đầu mùa xuân năm nay. Trong phim có một nhân vật nữ trú mưa trong một buồng điện thoại công cộng. Cơn mưa lớn đã ngập tất cả các con đường. Nhân vật nữ bị bệnh tim bẩm sinh nên cô dần dần đuối sức. Cô gọi điện thoại về nhà. Mọi người nỗ lực tìm kiếm cô trong thành phố. Chỉ người yêu cô ở lại để trò chuyện với cô qua đường dây điện thoại. Anh liên tục thì thầm gọi tên cô nhưng cô mỗi lúc một lịm dần. Rồi chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô nhưng từ trên môi cô hé ra một nụ cười. Giả sử cô không có ai để gọi một cú điện thoại chào tạm biệt, cô sẽ chống chọi thế nào trong cái buồng điện thoại chật hẹp giữa trời mưa giá?
Nửa đêm thức giấc, những suy nghĩ của tôi miên man và nặng trĩu, lại cũng đứt đoạn và dở dang. Có một cơn mưa thật lớn đã đến vào mấy đêm trước, đêm trước ngày tôi bảo vệ đề cương. Tôi nằm nghe tiếng mưa gào thét. Tôi nghĩ đến một cảnh trong một bộ phim tôi xem vào đầu mùa xuân năm nay. Trong phim có một nhân vật nữ trú mưa trong một buồng điện thoại công cộng. Cơn mưa lớn đã ngập tất cả các con đường. Nhân vật nữ bị bệnh tim bẩm sinh nên cô dần dần đuối sức. Cô gọi điện thoại về nhà. Mọi người nỗ lực tìm kiếm cô trong thành phố. Chỉ người yêu cô ở lại để trò chuyện với cô qua đường dây điện thoại. Anh liên tục thì thầm gọi tên cô nhưng cô mỗi lúc một lịm dần. Rồi chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô nhưng từ trên môi cô hé ra một nụ cười. Giả sử cô không có ai để gọi một cú điện thoại chào tạm biệt, cô sẽ chống chọi thế nào trong cái buồng điện thoại chật hẹp giữa trời mưa giá?