Hôm nay là ngày 20 tháng 10. Thêm vài tiếng đồng hồ nữa thì ngày này sẽ qua đi. Tôi không muốn bước qua ngày hôm nay mà không một lần nhìn lại, dù điều này thực vô nghĩa và có lẽ tôi không thực sự mong muốn. Nhưng đời một con người, có mấy ai chưa từng làm những việc vô nghĩa, chỉ vì cảm thấy cần phải làm?!
“Thời gian như thoi đưa, tháng ngày tựa nước chảy”
Câu nói này lúc nào cũng nhắc tôi nhớ đến cái vô tình của thời gian. Trong dòng chảy bình thản của nó, biết rằng trong tâm hồn của con người còn có thể lưu giữ được tình cảm gì cho nhau? Xin chớ nghĩ tôi là người sống nặng hai chữ tình cảm, vì đối với tôi, thời gian trôi vô tình thế nào thì tình cảm con người cơ hồ cũng vô tình như thế. Tôi nhận thấy rằng mình đã quên nhiều thứ, quên nhiều người. Nên tôi rất bằng lòng khi người ta không nhớ tôi, không cần biết tôi có tồn tại hay không. Tôi chắc rằng cũng theo thời gian, những sự việc tôi nhớ sẽ bớt đi dần ít một khi tôi nạp thêm vào trí óc mình những đại lượng cuộc sống thường nhật. Cứ chi chút từng li một như vậy, có thể đến một lúc nào đó, những gì tôi rất nhớ hôm nay không còn mang ý nghĩa gì nữa. Hay sẽ càng lúc càng rõ ràng hơn - đó là điều tôi không mong đợi.