Giữa bao la đường sá của con người
Thành phố rộng, hồ xa chiều nổi gió
Ngày chóng tắt cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
Biết ơn em, em từ miền cát gió
Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng
Anh thành người có ích cũng nhờ em
Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
Như người làm vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày- ở -bên -em
Anh biết tình yêu không phải là vô biên
Như tia nắng, chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh và biến đổi
"Anh yêu em và anh tồn tại"
Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Ðôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ
Ðã quen lắm em còn bỡ ngỡ
Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng làm sao!
(Lưu Quang Vũ)
Tôi
đọc thơ Xuân Quỳnh trước khi biết thơ Lưu Quang Vũ, vào cái thời mà tôi
chỉ nằm lòng những Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử… Tôi nhớ có người bạn từng hỏi
tôi, thích thơ Xuân Quỳnh ở điểm nào. Tôi nói vì thơ Xuân Quỳnh là thơ
của phụ nữ, lại là người phụ nữ trong tình yêu. Xuất phát từ điểm này mà
đôi khi tôi yêu thơ của bà hơn cả thơ của Xuân Diệu, người mà tôi cho
rằng đã đi tận cùng những nẻo đường yêu để có thể viết ra những “cảm
giác” yêu nồng nàn, say đắm và đặc biệt cụ thể đến vậy (dù ông vẫn tái
khẳng định chân lý ngàn đời nay, rằng “Làm sao giải nghĩa được tình
yêu..”).