"Đó là việc phải lên tiếng dù muốn giữ im lặng. Là yêu và được yêu.
Là sống trên cõi đời này. Là cho đi một cuộc đời, làm mới, hồi sinh và bảo toàn
cuộc đời ấy. Làm việc như những chùm pháo hoa. Và hơn hết là làm điều tốt, có ý
nghĩa để giúp đỡ người khác…" - tr. 22.
(Đôi giày của Thượng đế)
Đang đọc sách mà bắt gặp từ "năm tháng" len lỏi đâu đó giữa
những câu văn, tôi thường phải dừng lại lặng nhìn. Cũng giống như lúc gọi tên
ai đó vậy – tr. 24.
Con người, chẳng biết rồi sẽ gặp lại nhau vào lúc nào và ở đâu. Đó là lý do
mà ta phải luôn sống hết mình cho từng khoảnh khắc… Khi chạm mặt người mình
từng rời xa ở một khoảng thời gian nào đó của cuộc đời, tuy đã quên cả tên nhau
vẫn nhận nhận ra nhau, phải, chính là khi ấy.
Họ sẽ gọi tôi là gì nhỉ ? Và bạn, bạn sẽ được gọi là gì? – tr.
28.
(Cậu, Bánh Bắp đây mà!)
Tình yêu ấy mà, người càng yêu nhiều thì càng có nhiều quyền lực hơn. So
sánh tình yêu với quyền lực như thế cũng có hơi khập khiễng, nhưng đúng là thế
đấy. Người yêu đối phương nhiều hơn dường như luôn là người giỏi đối đãi hơn –
tr. 36.
(Lời chào năm mới)