Khi tôi xóa và bỏ đi vài thứ như bỏ đi một
khoảng thời gian mà tôi không muốn mang theo hay nhớ đến, tôi có loáng
thoáng nghĩ đến cái blog yahoo của mình. Có những thứ quả thực tôi không
muốn để lại ở đây nữa. Nhưng phần vì lười nhác đọc lại để lọc ra những
thứ cần bỏ (một việc làm kinh dị, kiểu như bạn quên đi cơn ác mộng của
mình bằng cách nhắm mắt lại và tiếp tục mơ thấy nó), phần vì tôi cũng
tin rằng không cần phải làm như vậy. Tôi đã lưu giữ những suy nghĩ và
cảm xúc của mình ở đây, theo một cách thành thực, thành thực và kín đáo.
Có những suy nghĩ, cảm xúc nhất thời, có những suy nghĩ, cảm xúc dằng
dai, bám riết. Dẫu sao thuộc về tôi chân thực trong những khoảnh khắc
vui buồn của cuộc sống. Tôi hà cớ phải xóa sạch lòng mình. Có muốn cũng
không làm được. Tỉnh dậy sau một tai nạn hay một biến cố lớn, tâm trí là
một phông màn trắng tinh, tự hỏi mình cái gì ở đằng sau ấy. Hay ngồi lụ
khụ trước hiên nhà, ngóng ngọn gió thổi qua, tóc trắng bay bay từng
sợi, thấy ký ức đã qua bị chắn bởi một bức tường đá, không có cách nào
nhìn xuyên thấu. Chỉ ai bị mất trí nhớ mới xóa sạch được ký ức như vậy.
Cho nên tôi để cái blog này nguyên vẹn, để mọi suy nghĩ, cảm xúc từng có
cứ hiện hữu như nó từng hiện hữu, rồi tự thời gian sẽ làm công việc của
mình, theo cách làm cho mơ hồ đi hay rõ ràng hơn. Tôi đã thực lòng nghĩ
như vậy. Sau đó thì Yahoo can thiệp. Hòa vào không khí
tưng bừng đón ngày tận thế, những blogger trung thành của Yahoo đã phải
đón nhận một thông tin liên quan đến cái chết của một thứ vô cùng gắn bó
với họ, cái chết của “Bô Lão Già Hô” (được định đoạt sẽ bị khai tử vào
ngày 17 tháng 01 năm 2013).
Tôi
đã gắn bó với “Già Hô” ít nhất từ thời điểm năm 2007 và bất chấp những
đổi thay, tôi vẫn duy trì duy nhất một góc riêng tư yên tĩnh ở đây. Sự
thân quen, tình cảm lưu luyến đủ để tôi nói rằng tôi thực sự cảm thấy
buồn vì sự chia tay đột ngột, vĩnh viễn này. Buổi sáng hôm qua có một
người cười và bảo “kệ” khi tôi nói về thông tin cái chết của “Già Hô”.
Tôi không hiểu sự vô tâm này bắt nguồn từ niềm hạnh phúc của một cá nhân
đang yêu hay chung quy vì người bạn đó đã quên mất ý nghĩa của nơi này
đối với tôi, đối với tình bạn của chúng tôi (nếu thực có tình bạn đó).
Nhưng tôi hiểu rằng bên cạnh những người không giấu được sự buồn bã khi
mất đi cái gì đó gắn bó thân thuộc, có những người có lẽ chỉ xem “Già
Hô” là một công cụ, dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi. Những
gì tôi đang viết đây, chung quy là nỗi buồn chia xa, được hiểu là không
dành cho những người như vậy.