Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Cuộc lên đường đã không chừa một ai

Khi tôi xóa và bỏ đi vài thứ như bỏ đi một khoảng thời gian mà tôi không muốn mang theo hay nhớ đến, tôi có loáng thoáng nghĩ đến cái blog yahoo của mình. Có những thứ quả thực tôi không muốn để lại ở đây nữa. Nhưng phần vì lười nhác đọc lại để lọc ra những thứ cần bỏ (một việc làm kinh dị, kiểu như bạn quên đi cơn ác mộng của mình bằng cách nhắm mắt lại và tiếp tục mơ thấy nó), phần vì tôi cũng tin rằng không cần phải làm như vậy. Tôi đã lưu giữ những suy nghĩ và cảm xúc của mình ở đây, theo một cách thành thực, thành thực và kín đáo. Có những suy nghĩ, cảm xúc nhất thời, có những suy nghĩ, cảm xúc dằng dai, bám riết. Dẫu sao thuộc về tôi chân thực trong những khoảnh khắc vui buồn của cuộc sống. Tôi hà cớ phải xóa sạch lòng mình. Có muốn cũng không làm được. Tỉnh dậy sau một tai nạn hay một biến cố lớn, tâm trí là một phông màn trắng tinh, tự hỏi mình cái gì ở đằng sau ấy. Hay ngồi lụ khụ trước hiên nhà, ngóng ngọn gió thổi qua, tóc trắng bay bay từng sợi, thấy ký ức đã qua bị chắn bởi một bức tường đá, không có cách nào nhìn xuyên thấu. Chỉ ai bị mất trí nhớ mới xóa sạch được ký ức như vậy. Cho nên tôi để cái blog này nguyên vẹn, để mọi suy nghĩ, cảm xúc từng có cứ hiện hữu như nó từng hiện hữu, rồi tự thời gian sẽ làm công việc của mình, theo cách làm cho mơ hồ đi hay rõ ràng hơn. Tôi đã thực lòng nghĩ như vậy. Sau đó thì Yahoo can thiệp. Hòa vào không khí tưng bừng đón ngày tận thế, những blogger trung thành của Yahoo đã phải đón nhận một thông tin liên quan đến cái chết của một thứ vô cùng gắn bó với họ, cái chết của “Bô Lão Già Hô” (được định đoạt sẽ bị khai tử vào ngày 17 tháng 01 năm 2013).

Tôi đã gắn bó với “Già Hô” ít nhất từ thời điểm năm 2007 và bất chấp những đổi thay, tôi vẫn duy trì duy nhất một góc riêng tư yên tĩnh ở đây. Sự thân quen, tình cảm lưu luyến đủ để tôi nói rằng tôi thực sự cảm thấy buồn vì sự chia tay đột ngột, vĩnh viễn này. Buổi sáng hôm qua có một người cười và bảo “kệ” khi tôi nói về thông tin cái chết của “Già Hô”. Tôi không hiểu sự vô tâm này bắt nguồn từ niềm hạnh phúc của một cá nhân đang yêu hay chung quy vì người bạn đó đã quên mất ý nghĩa của nơi này đối với tôi, đối với tình bạn của chúng tôi (nếu thực có tình bạn đó). Nhưng tôi hiểu rằng bên cạnh những người không giấu được sự buồn bã khi mất đi cái gì đó gắn bó thân thuộc, có những người có lẽ chỉ xem “Già Hô” là một công cụ, dùng được thì dùng, không dùng được thì thôi. Những gì tôi đang viết đây, chung quy là nỗi buồn chia xa, được hiểu là không dành cho những người như vậy.

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Tưởng niệm

Dọn dẹp máy vi tính và xóa đi nhiều thứ, đã tìm kiếm, gom góp, gìn giữ, có lúc nghĩ mãi mãi sẽ lưu trữ như vậy, cho đến năm cùng tháng tận, điều còn lại, luôn theo tôi vẫn là những mảnh tình cảm vương vãi trong những đám file điện tử này. Phần ký ức xa xăm về điều gì đó đã từng tồn tại. Bất chấp những lần máy vi tính hỏng, những thứ quan trọng nhất này vẫn được bảo toàn nguyên vẹn. Một vài mất mát đôi lần xảy ra đều được cuống cuồng tìm lại bằng mọi biện pháp. Vào buổi sáng chủ nhật ngày 25 tháng 11 năm 2012, vài lần nhấp chuột, chậm rãi, và tôi xóa sạch.

Cũng trong buổi sáng ngày chủ nhật, tôi “thanh lý” đám sách vở từ thời đại học. Như đám file điện tử, những hiện vật đại diện cho cái thưở học trò này – kỳ thực cũng chẳng còn lại bao nhiêu qua năm tháng – cũng đã được lưu giữ như một mảnh của tình cảm từ quá khứ vẫn sống qua dòng thời gian. Ngày hôm ấy, tôi ngồi trước cái hộc tủ nhỏ của mình, cái hộc tủ bình thường vẫn im lìm tồn tại, chậm rãi, tôi lôi ra từng cuốn vở, từng quyển sách.

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

"Trong khi chờ đợi...


… hãy làm như mình đã chết”


Câu nói này nhặt được từ cuốn “Biên niên ký chim vặn dây cót” của ông nhà văn Nhật Bản, người mà rất có thể nêu tên tác phẩm thì ai cũng đã biết là ai đấy. Tôi bắt gặp bản điện tử của cuốn sách này trong khi rà soát lại những tài nguyên lưu trữ trên máy tính, nhằm xóa đi những thứ cần phải xóa. Biên niên ký chim vặn dây cót, Tiếng chim hót trong bụi mận gai, Istanbul – Hồi ức và Thành phố, Bốn mùa trời và đất, và mới đây nhất, Người cô độc là những cuốn sách tôi muốn đọc, ít nhất từ mấy tháng nay (tôi đồ rằng danh sách này sẽ không thể nào bị cắt ngắn chừng nào sự eo hẹp về tiền bạc vẫn ngăn tôi hết sức cần kiệm với sở thích cá nhân).

Mặc dù sách số hóa là một lựa chọn đem lại tiện lợi nhất định, tôi không thích đọc sách dưới hình thức này. Việc phải sử dụng một thiết bị công nghệ để đọc một tiểu thuyết dài đã được số hóa với tôi là việc gì đó không mang tính “thư thái nghỉ ngơi”. Giống như là bạn vẫn phải căng mắt làm việc và dưới tác động của ánh sáng màn hình, đôi mắt của bạn rất nhanh rơi vào trạng thái mỏi mệt. Tôi không phản ứng lại trào lưu. Chỉ một cái máy tính bảng nhỏ gọn cũng có thể chứa hàng ngàn đầu sách là một hình dung lấp lánh. Bạn có thể đi thong thả trên đường với hàng ngàn cuốn sách theo cách đó. Nhưng bạn sẽ đọc được mấy cuốn sách trong một ngày, tranh thủ vào những phút bạn rảnh rỗi? Bạn có thực sự cần hàng ngàn cuốn sách kè kè bên bạn trong một ngày hay không?

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Trích dẫn lượm lặt

Cuộc đời như một chuyến xe mà chúng ta là người lái, mỗi khi qua một bến, sẽ có người lên và người xuống. Những người lên xe cùng ta lúc khởi hành phần nhiều giữa đường sẽ rời đi, còn người cùng ta đến cuối hành trình thì rất ít. Thậm chí chẳng có một ai.

Dù ở tuổi nào đi nữa, khi mà hình ảnh một người cứ đầy ắp trên mỗi bước đường đã qua thì đó chính là tình yêu.

Đôi khi tình yêu là một thứ tình cảm ích kỉ, không thể nào vẹn cả đôi đường thì nên chọn lấy tình yêu, bởi vì người sống bên mình suốt đời nên là người mình yêu thương. Nếu không thì sẽ uổng phí cả một kiếp người.

(Nghe nói anh yêu em - Thuấn Giang Khuynh Thành)

Đã gọi là hi vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như những con đường trên mặt đất; kì thực trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi.

(Cố hương - Lỗ Tấn)

Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp, là hạnh phúc của cả cuộc đời. Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếng thở dài…
Trong kiếp phù sinh này, tất cả đều chỉ là hư ảo, đều không vĩnh cửu, đều không thể dựa dẫm, tất cả rồi cũng đều thay đổi, cho dù là tình yêu sâu đậm nhất rồi cũng sẽ không thể chống lại nổi sự bào mòn của thời gian.
Duy chỉ có hơi thở của người bên cạnh lúc này là chân thực, duy chỉ có cảm giác ôm nhau giữ hơi ấm trong đêm này là chân thực mà thôi.
Cảm giác này…phải chăng chính là thứ người ta vẫn gọi là “nương tựa”?

(Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt)

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

“Tất cả những người tài hoa chân chính đều luôn tự sát”*

* Bài luận của cô nữ sinh 17 tuổi, Lâm Gia Phù trong cuốn tiểu thuyết tự truyện “Búp bê Bắc Kinh” của nhà văn Xuân Thụ (Trung Quốc). Tôi đọc cuốn sách này 5, 6 năm trước. Lâu nay chưa từng đọc lại. Dạo gần đây thi thoảng tôi mở lại những quyển sách cũ, Búp bê Bắc Kinh là một trong số đó. Có lẽ đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu của trào lưu văn học linglei của thời điểm khởi đầu hay là cực thịnh của nó (kỳ thực tôi không quan tâm lắm đến trào lưu này, sau này có lẽ như mọi trào lưu khác, nó thoái trào hoặc là nó trở nên bình thường nên không thấy nhắc hay đã phát triển khác với cái chất ban đầu để vẫn được gọi bằng tên cũ, tôi cũng không rõ – chỉ thấy rằng giờ đây không ai đề cập đến cụm từ “văn học linglei” nữa). Cùng thời điểm đọc Búp bê Bắc Kinh, có lẽ tôi cũng đọc Điên cuồng như Vệ Tuệ của Vệ Tuệ và Kẹo – Tuổi xuân tàn khốc của Miên Miên – đều là những tác giả được xếp vào nhóm mỹ nữ linglei trên văn đàn Trung Quốc lúc bấy giờ. Trong ba tác phẩm này, có lẽ Búp bê Bắc Kinh là tiếng nói chất phác hơn cả.

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Khúc Thụy du



Trong list nhạc của tôi có bài hát này từ lúc nào, tôi cũng không rõ. Vì không rõ nên tôi chắc mẩm tôi đã không yêu bài hát này từ đầu, theo cái kiểu vừa nhìn đã yêu, vừa yêu đã hiểu, vừa hiểu đã biết khó quên. Tôi hoàn toàn không nhớ có một bài hát như vậy trong list nhạc của mình. Mà cũng lâu tôi không nghe nhạc có lời. Tôi bắt đầu thích giai điệu hơn là lời ca. Chúng yên tĩnh, dịu dàng, thuần phục lòng người. Những bản nhạc không lời. Chúng trả tôi về với nội tâm tĩnh lặng, cho dù không phải là cảm giác hân thưởng cuộc đời với niềm vui rạng rỡ, vẫn thấy tự đáy lòng mình một niềm xúc động thiêng liêng. Như có cái gì tươi đẹp vẫn đang dành cho mình, đang vì mình mà ươm mầm đâu đó… Giống như mình, nhiều lúc bi ai như thế, u uất như thế, vẫn có thể trìu mến nhìn những cành hoa tươi tinh khôi trong một tiệm hoa nào đó giữa Sài Gòn. Giữa Sài Gòn bụi bặm, những cành hoa vẫn mang trong mình vẻ đẹp trinh nguyên…

Tôi lại đi xa điểm khởi đầu (nhiều khi tôi vẫn như vậy nhỉ, trong lúc muốn nói về hoa hồng lại sa đà với hoa trà, hoa lựu…hi hi).

Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

Đối diện cuộc đời – Krishnamurti

(Đây là một quyển sách đọc không dễ hiểu. Và tôi đọc nó trong những ngày mà có vẻ tôi cần đọc để tìm giấc ngủ hơn là đọc để hiểu hay đọc chỉ vì muốn đọc. Tất nhiên, khi gấp quyển sách lại, tôi không nghĩ tôi hoàn toàn không hiểu gì về tư tưởng của Krishnamurti. Theo thiển nghĩ của tôi, những thuyết giảng của Krishnamurti có phần thâm thúy hơn Osho – có thể vì khác biệt do cách diễn đạt (của họ trong ngôn ngữ gốc sử dụng hay do yếu tố dịch thuật thì tôi không rõ) làm cho những gì được nói ra không dễ lập tức hiểu được (về mặt nghĩa của ngôn từ) như khi đọc những thuyết giảng của Osho song về mặt tư tưởng, cả hai bậc thầy tâm linh ít nhiều vẫn gặp nhau ở sự tự do, tự nhiên, tính không chịu lệ thuộc bởi các quy định, các tư tưởng – trước hay sau của xã hội hay cá nhân nào khác trong việc hiểu ngộ chân lý, thấu suốt cuộc đời và con người. Tất nhiên, chưa đọc nhiều, tôi cũng không dám lạm bàn sâu, nhất là theo kiểu so sánh. Riêng với quyển sách này – tập hợp một số các đoạn nhật ký và bài nói chuyện của Krishnamurti, thật khó để trích lại một nội dung nào đó vì mỗi nội dung cần được đặt trong tổng thể cuộc nói chuyện mới hiểu rõ được ý nghĩa đằng sau những ngôn từ. Tuy nhiên, tôi vẫn trích ra vài điều dùng như "sợi chỉ" để ghi nhớ. Những đoạn nói về giáo dục trong quyển sách này cũng đặc biệt đáng để suy ngẫm).

Hợp tác với nhau vì sự sợ hãi hay vì mong được tuyên dương không phải là hợp tác. Sự hợp tác đến một cách tự nhiên và dễ dàng khi chúng ta yêu thương những gì mình đang làm; khi đó hợp tác là một điều vui sướng – tr. 72.

Khi hành động xuất phát từ sự thất vọng hay từ lòng ham muốn quyền lực thì dù hành động có xuất sắc đến mấy, hệ quả của nó cũng chỉ là sự rối loạn và sẽ tạo nên đau khổ. Hành động vì thương yêu thì không phiến diện, không mâu thuẫn hay chia cắt; nó có một hệ quả toàn phần, trọn vẹn – tr.73.

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Những câu chuyện cuộc đời (3)

(Phần này không phải một câu chuyện độc lập. Xem ra tôi không giữ nổi ý tưởng ban đầu của mình. Suy cho cùng thì việc viết các câu chuyện độc lập riêng biệt không thể làm thành một cốt truyện hoàn chỉnh nếu thiếu những tình tiết cần thiết về nhân vật xuyên suốt. Tạm đăng lên đây. Có lẽ chỉ khi viết được hoàn tất may ra mới chỉnh sửa toàn bộ cốt truyện một cách hợp lý được. Haiz... )

Không phải câu chuyện

- Dạo gần đây cậu không có vị khách mới nào à?

- …

- Này, cậu có nghe mình hỏi không?

- Có. Một bà già đau khổ vì con mèo của bà ấy qua đời.

Sau khi tôi chậm chạp lên tiếng, An ban tặng ngay cho tôi một cái nhìn lạnh lẽo. Dù đang ngồi quay lưng lại với An, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu đang đè trong lồng ngực của cô ấy. Và cả cái nhíu mày như của một bà cô già khó tính. Chắc chắn là nó đang hiện diện trên gương mặt của An. Tôi sẽ làm gì trước tình huống này? Tôi vẫn giữ nguyên tư thế. Nghĩa là tôi vẫn ngồi ườn trên ghế, ngước cặp mắt đờ đẫn của tôi nhìn lên trần nhà. Trần nhà sơn một màu trắng tinh. Tôi tha hồ vẽ mọi thứ lên khoảng không ấy. Nhưng thật kỳ lạ, rốt cuộc thì những gì tôi vẽ, qua năm tháng, vẫn chẳng có hình thù gì. Trần nhà vẫn là cái trần nhà. Cái trần nhà sơn màu trắng tinh.

An đến ngồi cạnh tôi và dùng cả hai tay, xoay ghế tôi lại để tôi phải đối mặt với cô ấy. Đầu tiên cô ấy nhìn tôi nghiêm nghị. Sau đó cô ấy mỉm cười. Cuối cùng cô ấy thở ra. Cùng với cái thở ra ấy, cô ấy đặt hai bàn tay lên vai tôi. Những cử chỉ này đều tuần tự như thế mỗi khi cô ấy muốn nói gì đó mà cô ấy cho là nghiêm trọng. Trong khi thật ra với tôi, mọi điều An nói đều là mọi điều tôi sẽ nghe và nên nghe. Nhưng rồi thì tôi cũng chỉ làm theo ý mình.

- Mình chỉ nói thế này: BeLoved là một tổ chức, nó cần kinh phí để duy trì và hoạt động. Nơi này hay cả bản thân mỗi chúng ta đều không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào lý tưởng. Cậu có hiểu điều mình nói không?

Tôi xoay ghế lại và tiếp tục nhìn lên trần nhà.

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Tình yêu hay ám ảnh dục tính?


Câu chuyện có lẽ bắt đầu vào mùa hè năm 1923. Vào mùa hè năm 1923, Humbert và Annabel gặp nhau, gần như lập tức “mê nhau điên cuồng, vụng về, đau đớn, không còn biết xấu hổ” và “một cách vô vọng”. Vô vọng vì Humbert mới 13 tuổi và Annabel trong cùng độ tuổi, chỉ kém cậu vài tháng và do vậy, khát vọng chiếm hữu nhau của đôi tình nhân nhỏ không thể không bị các yếu tố khách quan ngăn cản. Càng vô vọng khi bốn tháng sau, Annabel chết vì bệnh sốt chấy rận. Cái chết của cô bé đặt dấu chấm hết cho cuộc đời cô, cho tình cảm si mê đầu đời vừa mới bột phát giữa cô và cậu bé trai 13 tuổi. Nhưng lại khởi đầu định mệnh nghiệt ngã cho cuộc đời cậu bé trai ấy. Đó là nói theo cách nghĩ của Humbert. Trong một chuỗi những biện minh, Humbert tin là vậy. Rằng những ám ảnh si mê của chàng thanh niên Humbert, của người đàn ông trung niên Humbert dành cho các “tiểu nữ thần” xuất phát bởi những rung động đầu đời chưa được thỏa mãn với cô bé Annabel ấy. Rằng, Humbert chưa bao giờ lớn lên. Ông ta ở mãi độ tuổi 13 để mải miết đi tìm lại tình yêu đã mất. Dĩ nhiên, phải với các bé gái trong cái ngưỡng tuổi còn mang dáng dấp trẻ con ấy. Một Annabel khác. Và vào năm 1947, Humbert tìm thấy Lolita, một “tiểu nữ thần” 12 tuổi, cao chưa đầy một mét rưỡi.

---

Phải thừa nhận, với một cuốn sách đã gây nhiều tranh cãi về phương diện đạo đức, tôi có chút chần chừ khi chọn đọc. Không phải tôi lo ngại một chi tiết tội lỗi nào đó trong những cuốn sách khai thác những đề tài mang tính chất cấm kị đối với trật tự đạo đức xã hội thông thường có thể ám ảnh tâm trí mình và gây những hoang mang không đâu. Hay cuối cùng vì được viết bằng một ngôn ngữ tài tình, tôi lại đâm ra đồng cảm với mọi tội lỗi mà đã được văn chương may mắn khoác lên mình một vẻ đẹp nên thơ đến mức điều đáng phê phán lại trở thành thứ được ngợi ca và tôi không còn nhận ra, đâu là giá trị đích thực cần phải hướng tới. Đó là đặt giả định với trường hợp của những tác phẩm mà có vẻ lịch sử chưa có dịp kiểm nghiệm chất lượng của nó. Với LOLITA*, nó đã quá nổi tiếng. Và rác rưởi hẳn không có sức sống lâu bền đến vậy.

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Đến muộn

Có một lần tình cờ đọc được bài thơ này, tác giả có lẽ là một người đàn ông ở vào độ tuổi ba mươi. Anh có một cái blog với những bài viết mang văn phong nửa lãng mạn trữ tình nửa trào phúng hiện thực. Một người có thể viết về con đường (lấy ví dụ là con đường gì đó đẹp nhất Hà Nội) đầy thi vị với những chi tiết góp phần: mùa thu, lá rơi và một cặp đôi hoàn hảo nắm tay nhau rạng rỡ mà vẫn không quên rằng, đi trên con đường đó, trong cái rực rỡ được điểm tô bởi những chi tiết đó, người ta vẫn có thể đạp phải một đống phân người để rồi tình yêu lãng mạn mất đi chỉ vì cái đống phân ấy. Anh cũng có những vần thơ thi thoảng dường như gợi nhớ chút gì của Lưu Quang Vũ. Tôi cũng không còn nhớ rõ những bài viết hay những bài thơ. Và danh sách Fav Blog trên trình duyệt web của tôi cũng đã mất sau khi cái máy tính trải qua một cơn bệnh nặng. Tôi cũng không còn hào hứng tìm lại. Duy chỉ có một bài thơ trước đây tôi lưu lại trên ổ đĩa D của người này thì vẫn còn. Dạo ấy khi đọc bài thơ này, tôi cảm thấy rất hay và gần như có mong muốn họa lại song đã không làm. Có lẽ bài thơ này tác giả làm để tặng cho người yêu. Câu chuyện của họ thế nào tôi không biết. Chỉ cảm nhận thơ như một người đọc. Và họa lại một mặt theo cảm nhận chủ quan, một mặt sao cho phù hợp với bài thơ gốc dù đã không thể hoàn toàn theo đúng nhịp thơ cũng như cái hay của bài thơ.

Đến muộn
(Tác giả: Daysss)

Em đã đến muộn
Hơn mùa đông một khắc
Anh đã lạnh rồi
Những cơn gió đầu mùa đã thổi
Em đã đến muộn rồi
anh một mình
nhuốm lạnh dưới mùa đông

Lặng tờ như đáy đại dương


Khi đứng ở sảnh chờ và nhìn ra không gian phía trước, nơi một cơn mưa với gió lốc bất ngờ ập đến và đấy cột nước ở phía đài phun gần cổng trường thành những tia sóng tung tóe trên không trung, bỗng thấy lòng chùng xuống. Có dịp dừng lại giữa khoảng thời gian ngắn ngủi của việc đến và đi, tôi nhận ra có lẽ tôi chưa từng dùng đôi mắt và thời gian đã có để thật tâm ngắm nhìn nơi này. Đã có lúc như được tiếp sức mạnh trở về để rồi lại có lúc tuyệt vọng vì dường như cảm thấy chết gí nơi đây. Lại có khi khấp khởi mừng vì tin sắp được rời xa mãi mãi nhưng vẫn chẳng thiếu đi khoảnh khắc mà hai tiếng từ biệt có thể làm mọi thứ trước mắt nhòa đi. Nơi này rồi sẽ lại đổi thay. Phía bên trái nhìn sang, đã lại có một dãy tòa nhà được đập đi, lộ ra trống hoác những căn phòng nơi trước đây hẳn là những phòng học ngày ngày vang lên tiếng giảng bài. Rồi những dãy nhà khác nữa. Một ngày kia sẽ trải qua giai đoạn trở lại thành đống gạch vụn để từ đó, những phòng ốc mới sẽ lại thành hình. Như ngôi trường của ngày xưa nghe nói giờ đã đặt những viên gạch đầu tiên. Vào cái ngày tôi rời xa nó, cái ngày trong tháng 10 của năm 2007 ấy nhỉ, tôi tin rằng tôi sẽ không trở về hoặc ít ra là không trở về ngay. Phải là mười hay thậm chí là hai mươi năm khi cái đứa trẻ trong tôi thực sự đã mất đi, khi tôi có thể điềm nhiên nhìn ngó cuộc đời trong mọi vui buồn của nó. Khi tôi, ừm, có lẽ như nhân vật Izumi trong “Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời” của Haruki Murakami không còn chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, giống như một căn phòng trống không đồ đạc, vẫn đang sống mà không truyền đạt bất cứ thông điệp nào. Ấy thế nhưng, có lẽ là ba hay bốn năm trước, cái nơi từng gọi là trường học ấy đã trở lại hình thái sơ khai của nó. Một đống gạch vụn. Và tôi đâm đầu vào cùng một ngôi trường nhưng đặt ở nơi khác. Cái đứa dốt nát như tôi thật có yêu sự học đến vậy?!

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Những tháng ngày qua



Một khoảng thời gian dài. Với thói quen ít vận động, cái họng dường như khô mãn tính và những cơn stress âm ỉ chịu đựng dần trở nên nghiêm trọng, cuối cùng thì mình cũng mất đi thứ duy nhất còn thuộc về mình mà mình không ý thức được bản thân từng có cho đến khi nó mất đi: sức khỏe. Khi mình nằm trên giường với những suy nghĩ kinh khủng rằng những cơn đau nhức cùng cảm giác nóng rát, châm chích, tê bại toàn thân sẽ không bao giờ mất đi. Và mình vĩnh viễn sẽ tồn tại như một thứ phế phẩm cần phải tự hủy hoại. Nước mắt bắt đầu rỉ ra bên hai khóe mi của mình cùng cảm giác bế tắc tận cùng. Cũng có khi mình trốn trong phòng vệ sinh, nơi khả dĩ riêng tư nhất con người có thể có, để mặc cho sự yếu nhược tràn ngập khắp cơ thể mình, khắp tinh thần của mình. Mọi thứ dường như không thể nào tệ hơn. Nhưng mình biết – theo kiểu một tia chớp lóe qua trong đầu – mọi thứ vẫn có thể tệ hơn. Mình đã từng ngây thơ tin rằng, sau khi trải qua vài cảm xúc khó chịu đựng trong tuổi ấu thơ cũng như khi bắt đầu trưởng thành, rốt cuộc sẽ không có gì có thể làm cho một con người phải cảm thấy khó chịu đựng hơn nữa. Những thất vọng kế tiếp trên đường đời, nếu có, sẽ chỉ đơn giản qua đi như một điều hiểu nhiên. Rằng bạn đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và do vậy gan lì hơn khi đối diện với cuộc đời. Nhưng sự thật không phải thế. Không có sự thật nào như thế.

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Một chuyến đi

Tôi đi đi lại lại trong phòng. Trong đầu không ngừng nghĩ. Phải làm gì đó. Phải làm gì đó. Tôi như muốn phát điên. Tình cảnh trì trệ này còn kéo dài đến bao lâu? Tôi gục gặc đầu, lẩm nhẩm, chỉ hai chữ: thê thảm, thê thảm…

Chỗ của tôi hiện giờ là nơi cố định thân mình trước một màn hình vi tính. Gõ gõ. Đánh đánh. Chính xác từng từ từng chữ. Thoảng gia nhập vào hội tám chuyện. Yên phận với đồng lương khá. Cho đến ngày, tóm được một anh chàng vương giả. Tự nhiên sẽ sở hữu một gia đình và những tài sản kèm theo. Rồi đời sống cơ bản sẽ thăng triển, theo cách đó… Nhưng ở trong tôi là một cảm giác gần như hoảng loạn bởi tôi không chắc liệu đó có phải chính xác là điều tôi muốn hay không hay thật ra là tôi chẳng muốn gì. Vấn đề nghiêm trọng của tôi, biểu hiện của trạng thái vật và vật vờ như thể một linh hồn lạc lối của tôi. Như lời An đã nói. Tôi chỉ là một đứa vật và vật vờ. Điều này tổn thương tôi. Dứt khoát.

Tôi muốn đi xa. Hễ cứ mang trong lòng cảm giác bức bối là tôi nghĩ đến một chuyến đi. Bất luận là đi đâu, chỉ cần rời khỏi chốn quen thuộc này. Nhưng bao giờ tôi cũng đứng trước máy rút tiền tự động, mâu thuẫn giữa ước vọng cá nhân và những trách nhiệm hiện tại. Để rồi không biết bao nhiêu lần, tôi lại tặc lưỡi nhủ lòng khất lần sau. Cứ như vậy, chuyến đi của tôi như trì hoãn vô tận. Trong khi cảm giác ngột ngạt mỗi lúc một đầy.

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Mối tình đầu

Chuyến bay cất cánh lúc chín giờ. Tôi đã có mặt ở đây từ rất sớm. Tôi muốn đưa tiễn cậu ấy, nhìn cậu ấy, và nếu có thể nói với cậu ấy rằng, với tôi, cậu ấy thật đặc biệt và những cảm xúc mà tôi đã có, sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Nhưng dường như đã muộn rồi. Tôi đã chậm, ngay từ lúc bắt đầu, dù tôi là người đầu tiên…

Tôi là người đầu tiên phát hiện ra cậu ấy. Cậu ấy mười sáu tuổi. Và rất xinh trai. Chúng tôi đều vào lớp mười. Học chung một trường nhưng khác lớp. Đó là ngày đầu tiên của năm học mới, trên chiếc xe buýt, tôi nhìn thấy cậu ấy lên xe ở giữa chặng đường. Nắng theo cậu ấy vào trong xe, và gió nhẹ đưa mái tóc cậu ấy, trông cậu ấy thật giống một hoàng tử bước ra từ những thiên truyện cổ tích mà tôi từng đọc khi còn bé. Tôi thậm chí nghe thấy tiếng chim hót trong nắng và nhìn thấy cảnh thảo nguyên xanh ngát một màu. Là thiên nhiên tuyệt vời khiến tâm hồn tôi thư thái. Tôi cứ nhìn cậu ấy đăm đăm, trong khi cậu ấy mỗi lúc một tiến lại gần chỗ tôi ngồi, mỗi lúc một gần. Tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi chưa từng biết đến cảm giác này. Tôi không hiểu tại sao.

Cậu ấy ngồi cạnh tôi, và không nói gì cả chặng đường. Tôi cũng giữ lặng im. Thảng lơ đễnh quay đầu về phía cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn gương mặt thanh thoát của cậu ấy phản chiếu trong tấm gương. Tôi muốn ngắm nhìn gương mặt này mãi. Tự nhiên suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi xấu hổ. Một vài khoảnh khắc nào đó, cậu ấy cũng hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Và ánh mắt chúng tôi khi đó chạm nhau. Ánh mắt cậu ấy như dừng lại nhìn tôi chăm chú. Tôi vội lập tức hướng tầm nhìn ngao du đường phố. Ngồi gần nhau hơn hai mươi phút, chúng tôi vẫn không mở lời với nhau một tiếng nào. Không có lời nào thốt ra trong ngày hôm đó. Chỉ có tâm hồn tôi là mãi lưu giữ hình ảnh thư sinh hiền lành của cậu ấy. Thật dễ thương!

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

Quá trẻ để chết, quá già để sống

Cho những người trẻ cứ nghĩ mình già
Và những người già tưởng mình không còn trẻ

Mùa xuân năm 27 tuổi, khi ai đó hỏi về tuổi của tôi, tôi vẫn rất tự nhiên bảo, tôi 27 tuổi. Bọn họ ai nấy đều ngạc nhiên, sau đó bảo tôi là tôi trẻ quá. Tôi không bao giờ thích kiểu phản ứng này. Họ bảo tôi quá trẻ vì họ nghĩ tôi chỉ có thể đang ở lứa tuổi 20, không thể là một phụ nữ đang bước dần về ngưỡng 30. Nhưng tôi nghĩ tôi trẻ, vì tôi mới có 27 tuổi, nghĩa là chẳng có gì liên quan đến ngoại hình của tôi hết. Tôi muốn nói, 27 tuổi, tôi vẫn còn là một người trẻ. Vậy nên cái cách họ giật mình, cái cách họ phản ứng khiến tôi rất không hiểu. Rằng với họ, tại sao một phụ nữ 27 tuổi lại không phải là vẫn đang đường hoàng ở trong độ tuổi trẻ trung của cô ta? Khi một cô gái bằng tuổi tôi nói với một cậu thanh niên rằng cô ta đã già và dường như cô ta chẳng còn thời gian để mà làm một điều gì khác trong cuộc sống, cậu thanh niên này rất cảm thông cho cô ta và bảo rằng bản thân cậu thì còn rất trẻ và cậu chẳng mấy khi lo nghĩ về thời gian. Hai người bọn họ không ý thức được rằng họ bằng tuổi nhau. Phụ nữ thường cảm thấy tuổi tác chống lại họ, quan điểm của người khác chống lại họ, thật ra đầu tiên tự họ đã chống lại mình.

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Rộng trải, nguyên lành, thảnh thơi...


Mùa xuân năm nay tôi đi du lịch. Đó là một hành trình ngắn. Khoảng 300 km. Bạn đồng hành của tôi là một người chu đáo nhưng không dễ chịu, hiếm khi cười, trừ những lúc kể câu chuyện nào đó mà cô ấy thường kết thúc bằng câu “tức cười lắm” (để kèm theo đó là nụ cười trên môi) dù rằng những câu chuyện đó thì lại thường buồn. Như tuổi thơ đầy mất mát mà những đứa trẻ thì vẫn cứ phải hồn nhiên mà sống…

Chuyến xe trở mình chậm rãi trong suốt lượt đi để rồi tăng tốc kỳ lạ trong lượt về. Quang cảnh hai bên đường không có gì là báo hiệu mùa xuân. Mọi thứ giống hệt một chuyến du lịch vào mùa hè. Một bên vẫn là núi đá khô cằn với cơ man xương rồng gai góc và đối ngược lại là biển xanh nằm phơi mình dưới cái nắng vàng rực rỡ. Ngay cả những ngôi nhà cũng im lìm trong những ngày đầu năm mới. Không có hoa dọc đường đi, đó đây chỉ lác đác vài chậu cúc vạn thọ để thẫn thờ nơi hàng hiên một, hai ngôi nhà khép kín cửa nào đó.

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...