Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Bên ngoài cuộc đời

(Tôi định viết một cái gì đó khốc liệt, khi tình cờ có được một nét chính để từ đó thêm thắt vào các nét phụ cho một câu chuyện hoàn chỉnh. Nhưng có lẽ vì về cơ bản, tôi là người không có khả năng gây sốc, cho nên đến phút cuối, tôi vẫn chỉ có thể viết một cách nhẹ nhàng. Truyện ngắn này có lẽ thích hợp cho lứa tuổi trung niên hơn là những người còn trẻ. Tất nhiên nó không thuộc thể loại người ta có thể viết chú ý: dành cho tuối …+ trở lên, nhưng nếu bạn còn trẻ và thích những gì vui vẻ, đừng dừng con mắt lại đây. Nó sẽ khiến bạn chán, chắc chắn!).

Tôi quyết định đến Vũng Tàu, không cho ai hay biết. Tôi đoán rằng mọi người sẽ lo lắng đi tìm tôi, nhưng lúc này sự lo lắng đó không còn là điều đáng cho tôi bận tâm. Họ đã quen nhìn thấy tôi ở đúng vị trí của mình suốt mấy chục năm nay, kể từ lúc tôi chào đời. Tôi chắc vậy. Giống như một hòm thư công cộng, nắng mưa dãi dầu, tôi vẫn luôn ở đó. Nhưng bây giờ thì tôi muốn đi ra khỏi cuộc đời tôi, hoặc thậm chí nếu có thể, thì vứt bỏ nó. Tôi đã ngán bổn phận, đã ngán trách nhiệm. Tôi bây giờ chỉ còn muốn được là chính mình, tự do như loài chim biển. Tôi thích đi dạo dọc bờ biển, cảm nhận làn sóng vỗ về đôi chân. Biển cả thì rộng lớn, tôi thì nhỏ bé. Thốt nhiên tôi cảm thấy cô đơn. Nhưng vô cùng dễ chịu. Tôi nghĩ mình là người thích hợp với lối sống cô độc. Tôi đã gồng mình để sống đời hạnh phúc.

Khi hiểu ra hạnh phúc ấy cuối cùng chỉ là dối trá, tôi nhận ra nỗ lực của mình là phí hoài. Tôi đã sai khi cho rằng, mọi người hạnh phúc thì tôi sẽ hạnh phúc.

Hồi còn trẻ, tôi có nhiều giấc mơ. Được đi đó đây, được thâu vào tầm mắt tất cả những cảnh vật xinh tươi trên trái đất này. Được gặp gỡ những con người thú vị, nghe kể chuyện đời họ và rồi một ngày tĩnh lặng, tôi dùng tất cả trái tim mình để viết ra những thứ tôi đã nghe, đã thấy, đã trải. Tôi thích dùng ngòi bút để khám phá chính mình, đồng thời để thấu hiểu cuộc đời này. Tôi cũng tin rằng văn chương giúp cho con người xích lại gần nhau hơn. Tôi rất tin vào tác dụng tốt đẹp của văn chương đối với tâm hồn con người. Tôi chính là một loại người, ngay từ nhỏ đã suốt ngày mơ tưởng mình trở thành văn sĩ. Nhưng khi lớn lên, tôi chẳng làm được gì. Cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất mà tôi dám thực hiện đó là trở thành vợ của một người đàn ông mà sống với anh ta hơn mười năm, cuối cùng tôi mới hiểu được con người thật của anh ta. Thật như người ta nói, khi còn sống trên đời này không ai có thể được gọi là vợ, là chồng của ai, chỉ đến khi một người chết đi, người còn lại mới có thể chỉ vào nấm mồ mà khẳng định với thiên hạ đó có phải là chồng, là vợ của mình không. Tôi không cần đợi đến khi chồng chết mới khẳng định được anh ta là ai trong cuộc đời tôi. Nhưng tôi giá như anh ta đã chết, ít nhất có lẽ tôi vẫn còn có thể ôm nắm đất của anh ta mà gọi anh ta là “đức ông chồng quá cố” của tôi.

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Thành phố buồn

(Đây là một truyện ngắn rời rạc, gần như chẳng hình thành một câu chuyện cụ thể. Tôi giống như một người ghép hình vụng về, những mảnh ghép cứ lung tung mỗi chỗ một ít. Tuy nhiên, chính bản thân tôi không cố tạo ra một câu chuyện rõ ràng mà đã rất mong người đọc tự do phát triển suy nghĩ từ những mảnh ghép nhỏ xíu đó. Nhưng đáng tiếc là cho đến nay, tôi chỉ nhận được một lời chê. Tôi cũng không buồn vì tự tôi cũng nhận thấy sự yếu kém của truyện ngắn này. Song, tôi tin tôi không tạo ra rác rưởi và câu chuyện ngắn ngủi này vẫn có được một sinh mệnh riêng. Vì vậy tôi đã không vứt bỏ nó, cũng sẽ không vứt bỏ nó…).


“Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù”
(Lam Phương)

Tôi đợi bạn trai ở trước cổng một trường trung học cơ sở. Anh ta học thêm tiếng Anh ở đấy vào các tối ba, năm, bảy. Hôm nay là tối thứ bảy. Đầu giờ chiều, anh ta gọi điện dặn tôi có mặt lúc bảy giờ đợi anh ta tan học. Nhưng tôi lúc nào cũng đến sớm hơn. Tôi không muốn bạn trai phải chờ đợi, thật tôi cũng chưa từng bắt ai phải chờ đợi mình từ trước đến nay. Tôi hy vọng người khác vì thế tôn trọng những lời hẹn với tôi. Nhưng không may, những lời hẹn đa phần chỉ là những lời đầu môi.

Ngay trước cổng trường, bên kia đường, một cặp tình nhân đang ôm ghì lấy nhau, thoảng lại rời nhau ra, người này vuốt mặt người kia như thể lau nước mắt cho nhau và rồi chúng hôn nhau, say đắm. Điều kỳ lạ ở đây chúng đều là hai đứa con gái, có lẽ còn ở tuổi ăn học. Dòng người tấp nập không để mắt đến chúng. Dù các tờ báo vẫn đả động đến chúng hàng ngày. Tôi không biết nên nhìn chúng bằng ánh mắt gì. Thật ra tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ đang đợi bạn trai của tôi tan học.

Một chiếc xe máy đi cùng chiều với tôi tấp vào lề đường nghe điện thoại. Tôi nhìn thấy biển số xe. Những con số nhắc tôi nhớ đến một người ngày trước cũng đi xe có biển số giống như thế này. Tôi thấy buồn. Tôi vẫn nhớ con người ngồi trên chiếc xe có biển số “2XXX”. Ánh nắng trên tóc, trên bờ vai người đó… vào những ngày hè tháng sáu. Tôi tưởng tôi có thể khóc được nhưng tôi chợt nhận ra, tôi đang ở đây để đợi bạn trai tôi. Đồng hồ đã điểm đúng bảy giờ. Tôi vừa mua cái đồng hồ này thay cho cái đã rớt bể vào hai tuần trước. Bạn trai tôi bảo tôi đem đi sửa nhưng tôi đã sửa cái đồng hồ đó đến “n” lần. Có những thứ hỏng hóc quá thì cũng phải ra đi... Tôi mất đứt số tiền ăn trưa của một tháng để mua cái đồng hồ mới này và hài lòng đeo nó ở trên tay từ ngày hôm nay.

Bạn trai tôi ra trễ mười phút. Anh ta trờ xe tới, chẳng quan tâm tôi đã đợi anh ta bao lâu, chỉ bảo tôi: “Đi”. Chúng tôi hướng về phía quận 1. Đường đông như thể toàn dân Sài Gòn đều đổ ra đường vào buổi tối. Bạn trai tôi đi xe rất nhanh, tôi cố lắm mới không mất dấu anh ta. Tôi rất kém trong việc nhận biết đường đi, ngay cả với những con đường tôi đã không ít lần đi qua. Bạn trai tôi hiểu rất rõ điều này nhưng anh ta không giảm tốc. Anh ta có thói quen đã ngồi lên xe là đi băng băng, bất luận anh ta có đang đi một mình hay không.

Chúng tôi dừng lại trước một quán café kem. Lúc tôi còn đang lúi húi cất nón bảo hiểm và lấy số xe, anh ta đã yên vị sẵn ở trong quán, cũng hệt như những lần khác. Anh ta ngồi ở đấy, chân này vắt qua chân kia, dáng điệu thảnh thơi và sành sỏi. Chúng tôi trò chuyện bâng quơ về công việc, về học hành, về thời tiết… Có đôi khi tôi giữ yên lặng. Bạn trai tôi không thích tôi như thế. Hoặc tôi nghe anh ta nói và ra tín hiệu đồng tình, hoặc tôi đối thoại với anh ta. Anh ta không thích những khoảng lặng nơi tôi. Anh ta nghĩ, hẳn tôi đang nghĩ về người xưa. Bạn trai tôi không hiểu, tôi muốn đi tìm sự đồng cảm trong im lặng. Nhưng vì anh ta không dễ chịu, tôi lại phải một cách khó nhọc, nói những chuyện linh tinh để lấp đầy khoảng lặng giữa chúng tôi. Tôi nhìn những đôi lứa ngồi xung quanh chúng tôi, giữa họ không có khoảng cách, họ nói chuyện và lặng im đều dễ dàng như nhau.

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Con đường tình yêu (tiếp theo và hết)

(Khi mới gõ những dòng đầu tiên của truyện này, tôi đã hình dung một cái kết khác hẳn. Nhưng, bằng một cách nào đó, những gì tôi viết ra đã không hề giống như dự định ban đầu của tôi. Mặc dù vậy, tôi nhận thấy câu chuyện đã diễn ra phù hợp với những cảm nhận của tôi về cuộc sống và về tình yêu. “Ở trên đời có những câu chuyện tình không thể nào có hồi kết và những người trong cuộc cứ mãi đuổi bắt nhau trên một vòng tròn không có điểm dừng, thời gian chẳng có ý nghĩa gì để người ta nhận ra mình đã hoang phí bao nhiêu” – và đó chính là con đường tình yêu của tôi…).

4. Mùa xuân đến kéo theo một nỗi buồn đăng đẳng trong cuộc sống của tôi, như giai điệu bái hát tôi thường hay nghe ở lứa tuổi thanh niên – Forever là tên của bài hát ấy.

I stand alone in the darkness

The winter of my life came so fast…

Tôi chưa từng bắt gặp ở bài hát nào nỗi cô đơn bi thương đến thế. Nó khiến tôi cảm động. Nhưng vì sao nó lại không thể khiến người khác cảm động?

Cô ấy nói với tôi: “Chúng ta cùng ăn một cái tết vui vẻ nhé!”, lại bảo thêm rằng: “Sống mấy mươi năm ở thành phố nhưng thật tôi chưa từng đi ngắm pháo hoa vào đêm giao thừa. Năm nay anh hãy đưa tôi đi xem.”

Tám giờ tối, tôi có mặt trước nhà cô ấy, tâm trạng háo hức hồi hộp như cậu trai lần đầu hẹn hò với con gái. Phố phường rất vắng vẻ. Nơi duy nhất tập trung đông lúc này là trung tâm thành phố. Ít phút nữa chúng tôi sẽ hòa vào đám đông nhiệt thành đó. Và tôi sẽ trải qua khoảnh khắc giao thừa với người phụ nữ tôi yêu. Tôi sẽ ôm cô ấy vào lòng và đặt lên môi cô ấy nụ hôn chúc mừng. Như tất cả những người yêu nhau sẽ làm. Trái tim tôi tràn ngập sự ấm áp. Tôi nhấn chuông cửa. Nhưng cánh cửa đã mở ra trước khi tay tôi kịp chạm vào. Cô ấy hốt hoảng đẩy tôi ra xa.

“Xin lỗi, hôm nay không được. Anh ấy đã về”.

Và cánh cửa sập lại nhanh như khi nó mở ra.
Tôi chưa kịp làm gì hay nói bất cứ điều gì. Nhưng tôi đã nghe được.

Cô ấy không nói ông ta đã đến hay ông ta đang ở đây, cô ấy nói ông ta đã về.

Tôi chợt hiểu, ngôi nhà này trước nay vẫn thuộc về ông ta, cho dù ông ta có thể bỏ mặc nó trong một thời gian dài thì nó vẫn mãi mãi thuộc về ông ta. Trong suy nghĩ của cô ấy, ông ta không phải là tình nhân mà là một người chồng, cho dù là một người chồng không bao giờ cưới cô ấy làm vợ.

Tôi đứng một mình trong bóng đêm.

Con đường tình yêu

(Trong lúc chờ đợi bản thân “moi tim, moi óc” viết tiếp truyện Nước mắt thanh xuân, tôi quyết định đăng các truyện ngắn tôi đã viết lên đây. Các truyện ngắn này không có gì đặc sắc, tôi viết rải rác trong các khoảng thời gian khác nhau. Có những truyện tôi từng đăng trên một blog của opera nhưng blog này hiện nay đã đóng vì tôi không chỉnh sửa được giao diện của nó theo ý muốn. Những truyện này đều đã viết xong, bản thân tôi rất băn khoăn khi đăng lại, vì đọc lại truyện mình viết, tôi nhận thấy không có gì hấp dẫn. Thế nhưng bỏ phế trong máy vi tính hay bỏ phế trên blog thật ra cũng không khác nhau, huống hồ khoảng thời gian sắp tới tôi không có thời gian riêng để viết tiếp Nước mắt thanh xuân hay những mục khác. Những truyện này tôi đã viết xong vì vậy việc đăng lên rất dễ dàng, tôi không hy vọng nhận được sự yêu thích, chỉ mong được tôn trọng. Cám ơn những ai đã “dòm ngó” qua. Và Con đường tình yêu là truyện đầu tiên).

1. Lúc tôi nói yêu cô ấy cũng là lúc cô ấy cho tôi biết cô ấy đang chung sống với một người đàn ông đã có vợ. Mười năm, kể từ ngày chồng cô ấy bỏ gia đình chạy theo một người phụ nữ khác. Cô ấy còn bảo tôi hãy quên cô ấy đi, bởi dù thế nào cô ấy cũng không bỏ người đàn ông đã ở bên cạnh cô ấy trong những ngày tháng ảm đạm nhất của cuộc đời. Tôi hỏi cô ấy thật ra trong lòng có tình cảm nào dành cho tôi không. Cô ấy không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ bảo tình yêu của tôi khiến cô ấy lâm vào thế khó xử. Mười năm nay cô ấy sống êm đềm bên cạnh người tình của mình. Cô ấy không muốn có bất cứ nhân tố nào xuất hiện phá vỡ sự êm đềm thường nhật ấy.

“Có nhiều cô gái khác, tốt hơn tôi ngàn lần và xứng với anh hơn tôi ngàn lần. Ở đâu đó ngoài kia, đang chờ anh tìm thấy”.

Cô ấy không hiểu, trong cuộc đời này, tôi đã tìm ra cô ấy thì không còn mong muốn kiếm tìm một ai khác nữa. Cho dù cuộc sống của cô ấy phức tạp, quá khứ của cô ấy đau thương, tôi cũng không vì thế mà bớt say mê cô ấy. Nhưng tôi hiểu, có một bức tường ngăn cách giữa chúng tôi. Chính bởi sự chọn lựa của cô ấy. Cô ấy đã không chọn tôi. Không bao giờ.

Có lúc tôi không dằn lòng được, hỏi cô ấy: “Tôi tự do như một cơn gió. Chỉ cần em cần, bất kể ngày đêm, tôi sẽ có mặt. Nhưng em lại quyết tâm sống chết với người đàn ông còn quá nhiều ràng buộc với người đàn bà khác. Tại sao?”. Cô ấy im lặng rất lâu, mãi sau nhìn tôi nói một cách khổ sở: “Tình yêu – đó là số phận”. Tôi khao khát được ôm cô ấy vào lòng nhưng đứng trước mặt cô ấy, vòng tay của tôi bất lực, tình yêu của tôi bế tắc. Cô ấy khiến tôi đau khổ đến mức thảng tôi lại bỏ đi biệt tăm biệt tích. Nhưng dù đi bao lâu, bao xa, tôi lại chỉ thấy mình yêu người đàn bà này nhiều hơn. Và rằng trái đất rộng lớn, nơi duy nhất tôi muốn có mặt chính là ở nơi cô ấy có mặt. Dù là địa ngục – trời ơi, tôi cũng xin sẵn sàng.

Đôi lần tôi nhìn thấy tình nhân của cô ấy. Gã ở vào tuổi trung niên, cao ráo và phong độ. Gã hợp với cô ấy ở mọi góc độ. Cái vẻ thông tuệ của những trí thức lớn ấy, người khác khó mà không cảm thấy đáng kính cho được. Cô ấy muốn nói cho tôi hiểu rằng, cô ấy hạnh phúc khi ở bên cạnh gã. Và gã yêu cô ấy, chí ít là hơn tôi. Tôi không bao giờ tin có cái gọi là hạnh phúc trong dạng thức tình yêu bị chia sẻ. Đâu đó trong ánh mắt lấp lánh niềm vui của cô ấy là khoảng lặng trống trải của một nỗi cô đơn cùng cực. Và tôi xót xa bởi cô ấy đã luôn cố gắng che giấu nó, gần như trong cả cuộc đời mình.

Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

Nước mắt thanh xuân 8

Sứa Biển dọn đi, một ngày mưa ầm ĩ. Có người nói dọn nhà nhằm ngày mưa sẽ rất may mắn, sau này ở căn nhà dọn đến nhất định tiền vào như nước. Họ quên rằng tâm trạng con người trong những ngày mưa thường không mấy vui vẻ. Không gian u ám vấy những giọt sầu vào hồn người. Nếu lại là một ngày mưa chia ly, lòng người càng trở nên phiền muộn. Tuy có thể giấu nước mắt vào trong mưa, nhưng nỗi buồn lại không biết giấu vào đâu. Cô chôn chân ở một góc nhà, cũng như Sứa Biển, không nói không rằng. Sự im lặng như muốn nói rằng duyên phận của họ đã kết thúc. Từ nay, nghĩa là từ giây phút Sứa Biển rời khỏi căn nhà này, trong cuộc sống của cô, sẽ không còn ai là Sứa Biển cho cô gọi nữa. Cô đột nhiên muốn khóc. Rõ ràng ông trời đang khóc thay cô.


Đó là một buổi chiều muộn. Cô về nhà khá trễ. Cửa nhà khép hờ, không khóa. Cô rất ngạc nhiên, đẩy cửa rón rén đi vào. Đi vài bước đã dẫm phải quần áo nằm la liệt trên nền đất. Quần áo đàn ông và đàn bà nằm lẫn lộn lên nhau.


Sứa Biển, sao em có thể?

Trên chiếc giường của cô, Sứa Biển và một thanh niên lạ mặt đang cuốn chặt lấy nhau. Họ không dùng bất cứ thứ gì che đậy, kể cả bóng tối. Sự trần trụi của hai cơ thể nam nữ trong căn phòng của mình, trên chiếc giường của mình làm cô thất kinh. Nhưng mặc kệ phản ứng của cô, cơ thể Sứa Biển và cậu thanh niên tiếp tục bấu víu vào nhau, người này bám siết người kia như dây leo quấn chặt vào thân cây. Cô chạy ra khỏi nhà, chạy vài bước thì nước mắt trào ra. Cô nhớ lại câu chuyện của tám năm trước…

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010

Nước mắt thanh xuân 7

Cô nói với Lâm, có một chàng trai muốn hẹn hò cùng em. Trong 5 giây, Lâm ngừng ăn, nhìn cô chăm chú. Anh muốn thẩm định lời nói của cô là thật hay là giả. Cô nhìn vào mắt anh, cái nhìn bình lặng. Anh bảo: rất tốt, nếu có thể thì cho người ta cơ hội cũng là cho bản thân em cơ hội. Tuy đã đoán trước thái độ của Lâm nhưng cô vẫn không kiểm soát được trái tim mình rung lên một âm vọng buồn bã. Người con trai có thể chia sẻ thời gian của anh ta cho cô lại không quan tâm đến những gì xảy đến trong cuộc sống của cô. Anh gần như chưa bao giờ có một lời hỏi han, cũng chưa từng thắc mắc. Anh cứ trầm mặc xuất hiện bên cạnh cô, không có lý do gì. Gọi anh là bạn mà môi cô vẫn còn phải ngập ngừng. Lâm, anh đúng là một chàng trai em không hiểu được. Cô trầm ngâm suy nghĩ, bỗng chợt nhớ đến chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó, không hiểu sao trên gương mặt lại thoáng một nụ cười…

Mặt Trời Nhỏ với tay lấy một quyển sách trên kệ. Cậu ta lật giở từng trang sách, gương mặt toát lên niềm vui và sự nhiệt tình trong sáng. Cô nhớ lần đầu tiên gặp Mặt Trời Nhỏ, được cậu ta nhẹ nhàng cắt đi những lọn tóc cũ kĩ. Động tác của cậu mềm mại và đầy nâng niu, hệt như lúc này.

Đây là quyển sách trước đây em cũng có nhưng sau mấy lần chuyển nhà đã không còn tìm thấy nữa, trên thị trường cũng không còn thấy phát hành. Có thể lại nhìn thấy ở nhà chị, em nghĩ ít nhất chúng ta cũng có một điểm giống nhau.

Cô không cần nhìn cũng nhận ra đó là quyển sách nào. Tập truyện ngắn của Tịnh Yên, còn là tập truyện ngắn đầu tay. Quyển sách này cô giữ rất kĩ, thật ra bản thân cũng chưa từng đọc, trông nó vì vậy lúc nào cũng như rất mới.

Tác giả này hình như không có nhiều đầu sách. Ngoài quyển này, em không đọc được quyển nào khác. Kệ sách của chị còn tác phẩm nào khác cùng tác giả hay không?

Cậu thích điều gì ở Tịnh Yên?

Văn chương yên tĩnh giống như tên tác giả vậy, có thể làm cho người ta ngủ rất ngon, cũng có thể làm cho người ta không ngủ được. Có một dạo, mỗi tối em đều phải nhờ vào tập truyện ngắn này, giúp mình đi sâu vào giấc ngủ. Chị đừng nghĩ em đùa hay có ý xem thường tác phẩm. Có thể khiến người khác thôi trăn trở hoặc không ngừng suy nghĩ, đó là một nhà văn có tấm lòng.

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Nước mắt thanh xuân 6

Căn phòng cô đang ở vốn là một căn phòng nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người ở. Nên khi Sứa Biển dọn đến, căn phòng trở nên chật chội, cho dù hành trang mang theo rất khiêm tốn. Sứa Biển ít ở nhà, đôi khi làm việc xong, còn đi thâu đêm. Không hiếm lần sáng sớm thức giấc, Sứa Biển phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lạ, ngó sang bên cạnh, may mắn thì trông thấy một gương mặt quen, không may mắn thì là một gương mặt lạ, hẳn vừa kịp làm quen trong cơn say chếch choáng. Cảm giác nằm trên chiếc giường lạ rất cô đơn, nằm bên cạnh người lạ càng cô đơn. Nhưng lâu ngày sự cô đơn làm người ta mất hết cảm xúc. Trái tim trống rỗng, Sứa Biển mới rúc về căn phòng nhỏ hẹp, cơ thể mệt mỏi đến mức không thể đi làm, không thể đứng dưới ánh sáng mặt trời, làm một con người bình thường nhất.

Một lần, cô thức đợi Sứa Biển, đợi từ đêm đến sáng. Đêm vốn yên tĩnh nên dài hơn hơn ngày náo nhiệt, người không ngủ chìm trong những suy tư không yên. Đêm như thế lại càng dài. Cô bật máy vi tính, múa tay trên bàn phím. Rất lâu cô không viết vào ban đêm, thức khuya làm tinh thần cô không còn minh mẫn, cũng không còn đủ sức cho ngày làm việc hôm sau. Nhưng khoảng lặng tuyệt diệu của thời khắc chuyển giao từ ngày này sang ngày khác đem đến cho cô rất nhiều ý tưởng và cảm xúc. Những mạch ngầm tình cảm được khơi thông, cả người cô được tắm trong những dòng suy nghĩ đầy màu sắc. Cô viết, miệt mài và gấp gáp, như sợ những con chữ sẽ bỏ rơi mình. Thoắt một cái, đã quên việc chờ đợi một người. Thoắt một cái, hừng đông đã ló rạng.

Sứa Biển thường nói rằng, nó và cô chỉ tình cờ ở chung một phòng, vì hoàn cảnh kinh tế eo hẹp của đôi bên mà không có bất cứ ràng buộc tình cảm nào. Cho nên việc ai nấy làm, mạnh ai nấy sống. Sứa Biển hy vọng cô để nó tự do sống theo ý thích, không nên vì sự khác biệt trong phong cách mà phiền hà về nhau. Cô từ từ hiểu yêu cầu này của Sứa Biển. Nó rõ ràng đã tự đề phòng cho mình những rầy rà về sau. Lúc đó cô còn nghĩ, Sứa Biển lo quá xa, cô tự trọng như thế, lẽ nào không biết tôn trọng người khác? Nhưng giờ đây, cô hiểu, bản thân khó lòng thờ ơ. Cô đã xem Sứa Biển như em gái, cách sống của nó khiến cô bất an, khiến cô đau lòng.

Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010

Rót cho đầy hồn nhau, đắp cho đầy đời nhau

Đôi khi lang thang trên mạng, không mục đích, thể nào cũng gặp được những thứ rất hay, rất không ngờ tới, làm cho bản thân cảm động. Tỉ như đọc được một ý thơ hay, nghe được một giai điệu đẹp, hoặc tìm được một tiện nghi mình đang cần, cũng có khi may mắn bắt gặp một tâm hồn đẹp, dõi theo tâm sự của họ, cho dù chỉ là âm thầm sẻ chia…

Thế giới mạng rất kì ảo, vì tự do mà rất đẹp, cũng vì tự do mà rất phức tạp. Tóm lại, chúng ta phải biết tự chủ. Có tự chủ mới có thể không ôm hận (nếu phải ôm hận thì hãy chắc chắn đó là vì chính mình đã muốn xả thân…).

Ngày hôm qua, tôi tìm thấy bài hát này, bài hát “Như chiếc que diêm”. Tôi có từng nhắc, thói quen nghe nhạc khá lạ của tôi. Không bao giờ chủ định, và có thể nghe đi nghe lại một bài hát trong một thời gian dài. Theo cách đó, tôi đã yêu rất nhiều bài hát, cho dù chưa bao giờ và không bao giờ là tín đồ của âm nhạc. Tôi vốn thích thơ, còn rất hứng thứ với từ ngữ đẹp cho nên rất tự nhiên, tôi yêu những bài hát có ca từ đẹp, nội dung sâu. Bản tính tôi trầm lặng vậy nên tôi dễ động lòng trước cái buồn trong nghệ thuật, đặc biệt là trong âm nhạc. Bài hát nào khiến trái tim phải nhỏ lệ, với tôi, đó đều là tuyệt phẩm.

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

Ký ức nóng hổi như giọt nước mắt khóc tình nhân

Hồi còn nhỏ, tôi là đứa trẻ háu ăn, có thể ăn suốt ngày, ăn không ngừng nghỉ (cho nên tôi rất bụ bẫm, suốt một thời gian dài thường bị mọi người trêu chọc là béo ú - tất nhiên là béo khỏe, béo đẹp ). Tuy không cho rằng đó là lý do của tôi ít ăn hiện giờ nhưng cũng phải thừa nhận rằng, tự trong thâm tâm, ngay từ nhỏ tôi đã thích cái gọi là “mình hạc xương mai”, chẳng thế mà mới nứt mắt ra đã biết “tương tư” một Lâm Đại Ngọc dáng vẻ thư nhàn, tâm tình u sầu, trông mệt mà tha thướt; thế đi đứng lúc nào cũng như cành liễu nghiêng trước gió, thiệt là phi phàm, thần tiên (Tất nhiên tôi chẳng bao giờ bằng một góc của Lâm , tôi chỉ xứng ví với con rùa ủ rũ, chậm chạp, lúc nào cũng câm như hến – tuy nhiên, cho dù sự thực là thế, tôi vẫn nên được làm rùa hoa hậu lắm chứ?! ). Bây giờ lớn rồi (và đang già đi từng ngày), tôi không còn háu ăn, không thể ăn suốt ngày, không thể ăn không ngừng nghỉ. Ai hỏi tôi muốn ăn gì, thích ăn gì, tôi cảm thấy rất khó trả lời. Tôi hầu như không nghĩ đến chuyện ăn uống, không cho mình sẵn những câu trả lời. Ăn theo giờ hoặc ăn vì phải ăn thế thôi. Nhưng cho dù tôi không mấy có hứng thú với món ngon của lạ, tôi vẫn rất thích vô cùng những thứ mà tôi đã thích  khi còn là một đứa trẻ . Một trong những thứ đó chính là thứ trái cây mà miền Nam không có, gọi là quất hồng bì.

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Cánh tay trái của thiên sứ - Chân Ni (tập truyện ngắn)

Tình yêu, nếu không là bi kịch thì sẽ là điều đẹp đẽ nhất (Chân Bảo, tr. 86).

Chúng ta đều là những người đã từng bị mất mát, yêu một người và được người khác yêu đều là những hạnh phúc ngắn ngủi. Không đủ để an ủi (Cạm bẫy trong suốt, tr.105).

Tôi cứ nghĩ cô ấy đã để lại điều gì cho trái tim tôi. Hóa ra cô ấy để lại cho trái tim tôi một giọt nước mắt (Cạm bẫy trong suốt, tr.125).

Đã là lý tưởng thì càng cần phải xả thân (Cạm bẫy trong suốt, tr.128).

Giấc mơ tuổi trẻ có thể theo ta đến lúc già (Cạm bẫy trong suốt, tr.133).

Cuộc sống như một ly rượu mù quáng, đôi khi nó khiến người ta trống rỗng. Ngay cả tình yêu cũng không thể xoa dịu nỗi trống rỗng ấy (Tuổi thanh xuân trên mạng, tr. 149).

Điều ký diệu trong ký ức là vì chúng ta từng có nhau (Tuổi thanh xuân trên mạng, tr.153).

Con người với con người là một cuộc gặp gỡ nào đó trong một thời khắc nào đó. Khi thời khắc đó qua đi thì cuộc gặp gỡ cũng kết thúc. Tất cả chúng ta đều không thể thoát khỏi cuộc biệt ly định mệnh đó (Dung nhan, tr.163).

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Ánh trăng nói hộ lòng tôi



Nhờ một cô em, tôi đã tìm ra bài hát này, một giai điệu mà tôi đã thoảng nghe từ lâu lắm, không rõ là bài hát gì nên tìm mãi không được. Tưởng rằng sẽ không bao giờ còn có thể nghe lại nữa. Nào ngờ, nhờ cô em, giai điệu này lại có thể cất lên bên tai, lại có thể cất lên trong lòng, khiến tôi rất vui, rất cảm động. Tôi ngẫm nghĩ, có rất nhiều thứ trong cuộc sống tôi thường tìm được khi đã thôi tìm kiếm, lại thường mất hút khi tôi mỏi mắt ngóng trông. Không hiểu cái câu “cứ nỗ lực thì sẽ gặt hái kết quả” mà tôi hay tự nhủ với mình rốt cuộc đúng được bao nhiêu phần trăm, đành rằng “lý thuyết màu xám, cây đời mãi xanh tươi” nhưng bản thân trước thực tế này không tránh được thất vọng. Dẫu sao, cái gì đến được sẽ đến, có bằng lòng mới có thể không oán trách.

Ánh trăng nói hộ lòng tôi – tựa đề bài hát này rất có sức cuốn hút, chẳng thế từ chỉ nghe tựa đề, tôi đã tìm ra cả bài hát. Và giây phút tôi tìm ra cả bài hát, là tôi mừng rỡ tìm thấy cái giai điệu thơ mộng mà tôi chưa hề quên trong từng ấy năm. Giai điệu đã dịu dàng ôm ấp trái tim tôi, cho dù lúc đó tôi không hề hiểu.

Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không?
Em yêu anh bao nhiêu phần
Tình cảm này của em là chân thật
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật
Có ánh trăng kia nói hộ lòng em

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Tôi độc thân (tập truyện ngắn)

Sau khi đắng chát qua đi, sau khi ngọt ngào qua đi, cả sự cô đơn và ấm áp cùng qua đi, quả thực, vẫn là một kiếp luân hồi. (Anh có nhớ một viên kẹo tên là Tú Đậu không? - Vu Á Lệ, tr. 14).

Có một mình thì không cô đơn, nhớ một người mới cô đơn. (Món canh đậu đỏ - Vu Á Lệ, tr. 15).

Cây đàn dương cầm ở chốn cũ, người yêu trong bài hát cũ, chỉ sai lệch một nhịp âm thì đã không thể nào tìm lại được. Cây đàn dương cầm ở chốn cũ, không tấu lên được ái hận tình sầu. Bài hát của hôm qua biến điệu vì một vết rạn thẳm sâu. (Vết rạn - Khinh Trịch, tr.65).

Đàn sắt năm dây tay ai dạo
Đong đầy nỗi nhớ tuổi thanh xuân. (Một mối tình thơ - Bất Phụ Ngã Tâm, tr.190).

Yêu và oán chỉ cách nhau một sợi dây, giống như hai con nhím trong mùa đông, tách ra thì lạnh, ghép vào thì đau. (Ngày ấy nhạt nhòa trong sương khói - Phong Nặc Hề, tr. 240).

Ngày ấy nhạt nhòa trong sương khói, bao lâu rồi nước mắt vẫn tràn sông... (Ngày ấy nhạt nhòa trong sương khói - Phong Nặc Hề, tr.242).

(Bảo Trâm dịch, NXB Hội Nhà văn & Dân Trí, 2009)

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...