Những ngày tháng ba, tác phẩm mới của nhà văn Nguyễn Nhật
Ánh dường như tình cờ mở màn cho một cuộc chiến kỳ lạ của những nhà sách có lẽ
đang gầm gừ cạnh tranh nhau. Cuộc chiến mang màu sắc kim tiền. Tôi phải thừa nhận
là điều này gây chú ý cho tôi nhiều hơn cái lý do vốn dĩ chính đáng (và là lý
do ban đầu) của nó: Tác phẩm mới nhất của Nguyễn Nhật Ánh. Tôi cũng tự hỏi liệu
khi nhắc đến một ấn phẩm văn học nào đó mà điều đề cập đầu tiên lại là giá cả,
thì có phải là một hình thức xúc phạm văn chương? Dù sao tôi cũng có thể tự an ủi
mình rằng bản thân chỉ là một người đọc bình thường, thường hay dành tiền mua
sách nhiều hơn bất cứ thứ gì. Không tiếc rẻ nhưng cũng không thuộc dạng không
cân nhắc. Trước đây tôi thường không mua sách giảm giá vì những nhà sách hay
mua là những nhà sách không có chính sách này. Mãi sau tôi biết được khá nhiều
nhà sách trên mạng có chiết khấu rất tốt cho độc giả, trong khi nhà sách mình mua
luôn bán đúng giá bìa, tôi bắt đầu lưỡng lự. Thử đặt mua sách ở một nhà sách giảm
giá nọ. Và họ thậm chí giao sách ngay trong ngày. Đó là một ấn tượng tốt đẹp.
Tôi tiếp tục mua ở đó thêm một lần nữa. Nhưng rồi nhà sách tôi thường mua bất
ngờ khuấy động thị trường bằng cuộc chiến giảm giá khá gay gắt và ầm ĩ. Vì điều
này chưa bao giờ là tác phong của họ, tôi đoán rằng có thể họ đã mất đi nhiều
khách hàng. Tôi không nghĩ văn chương là thứ người ta nên bán theo kiểu đại hạ
giá. Thế nên kể cả khi tôi chọn một nhà sách khác để mua, đó vẫn là một nhà
sách có mức chiết khấu thông thường tối đa chỉ ở mức 20%. Và dĩ nhiên trong việc
mua sách, đôi khi bạn phải mua ở những nhà sách khác nhau vì không phải nhà
sách nào cũng có tất cả mọi quyển sách được xuất bản. Do vậy việc mua sách ở
nhà sách này không có nghĩa bạn sẽ không tiếp tục mua những ấn phẩm khác ở nhà
sách khác. Nhưng khi có những nhà sách theo đuổi chính sách bán dưới giá bìa và
độc giả kỳ thực cũng là những người mua hàng thông thường mang tâm lý tự nhiên
là chọn điều có lợi nhất cho mình thì việc chiết khấu dường như cũng phải trở
thành mặt trận chung. Vấn đề là những đơn vị kinh doanh có nên gây ra cảm giác
văn chương đang bị bán thốc bán tháo hay kỳ thực người mua sách lâu nay vẫn chịu
thiệt bao gồm cả khi họ bán đúng hay với mức giảm giá tương đối? Dù sao một cuộc
chiến giảm giá “kịch trần” đã xảy ra và khơi mào cho nó là tác phẩm có cái tên
và đề tài dễ chịu này “Chúc một ngày tốt lành”*.
Sách được phát hành bởi NXB trẻ. Điều này cộng với một câu
nói tình cờ của Còi Cọc trước đây giúp tôi nhận ra hầu hết sách tôi mua mấy năm
nay được phát hành bởi công ty Nhã Nam (liên kết với NXB nào đó). Kỳ thực đây không phải
là một điều đáng bận tâm. Chỉ có điều khi cầm trên tay sách của NXB Trẻ (sau
này có thêm quyển Khởi sinh của cô độc của cùng NXB với chất lượng in như nhau)
tôi nhận ra điều vụn vặt này: cùng một khổ, sách của NXB Trẻ sẽ dày hơn dù số
trang ít hơn (ví dụ quyền sách gần 280 trang sẽ dày hơn hẳn quyển sách 323
trang). Giấy in của Nhã Nam trắng tinh trong khi giấy in của NXB Trẻ mang màu
trắng ngà. Thực ra tôi không nghĩ ngày nay người ta còn sử dụng loại giấy ấy.
Tôi không biết phải diễn tả thế nào nhưng chất liệu giấy in này đem đến cho tôi
một cảm giác rất cổ điển. Giống như là mấy quyển sách từ thời xa xưa nào đó. Và
tôi không thể nói là loại nào thì đẹp hơn. Vì dù đã quen với những trang giấy
trắng tinh với độ mịn cao, loại giấy trắng ngà khi sờ vào có cảm giác nham nhám
lại đem đến cho tôi cảm giác loại giấy này gần gụi với sách hơn. Một ưu điểm
không thể bàn cãi của loại này là mặc dù sự dày dặn của nó khiến tổng thể quyển
sách cũng dày hơn nhưng trọng lượng khi cầm lên lại hoàn toàn nhẹ tênh. Tuy thế
cũng phải nói rằng sách do Nhã Nam phát hành có giá bìa (gốc) dễ chịu hơn sách
của NXB Trẻ rất nhiều. Và nếu ai đó có khuynh hướng mua sách vì nhà phát hành
thì mấy điểm linh tinh kể trên có thể là điều đáng để cân nhắc (bên cạnh mảng
sách họ hướng đến, phong cách thiết kế bìa, biên dịch, biên tập vv…).