Khi tôi hai mươi ba tuổi, tôi bắt đầu nhận được rất nhiều
thiệp cưới, của người thân, bạn bè và đồng nghiệp; thậm chí của bạn của bạn và
của người thân của đồng nghiệp.
Rất khó để thoái thác.
Tôi nhớ những màn hài kịch trước đây tôi từng xem trên ti vi. Cảnh những người vào mùa cưới, vì sợ làm khách mời mà phải xin nghỉ phép dài hạn, lý do là đi du lịch cùng gia đình. Nhưng sự thực là họ đóng cửa nằm nhà, chờ cho qua đợt cao điểm cưới xin.
Tôi khi đó cảm thấy rất buồn cười, không hiểu vì sao người lớn phải tính toán một cách khổ sở như vậy. Đám cưới là một chuyện đáng vui mừng, theo đó con người có tình cảm với nhau thì chắc chắc sẽ đến mừng cho nhau. Nhược bằng đối với nhau chỉ là loại xã giao thông thường, thì thật ra, ngay từ đầu, thiệp cưới không nên trao tay để không khiến người nhận cảm thấy khó xử.
Nên những màn kịch đó chẳng qua chỉ là chuyện của sân khấu.
Nhưng sân khấu đôi khi đúng là rất đời.
Tôi có lúc trong một ngày có thể phải đi dự đến hai cái đám cưới.
Không phải tất cả xuất phát đều là vì tình cảm.
Vậy rốt cuộc là vì lý do gì, một chuyện vui lớn nhất của đời người, đôi khi lại có thể biến thành nỗi ám ảnh khó chịu với người khác?
Câu trả lời thật ra đơn giản, chỉ có điều nói ra thì chừng nghe rất thiếu tình cảm. Và cũng chẳng một ai có thể lấy nó ra làm lý do chối từ nhận thiệp mời, dù trong lòng đều âm thầm thấu hiểu.
Ấy là vì những đám cưới ngày nay, đều quá nặng về tính thương mại.
Rằng một đám cưới, không chỉ đơn thuần là sự thể hiện công khai tình cảm của hai con người đã đến thời điểm gắn kết với nhau bằng một “hiệp ước” hôn nhân chân thành và thủy chung, mà còn có thể là một “phi vụ làm ăn” lớn đối với những người trong cuộc.
Tôi nhớ có một đám cưới thế này.
Rất khó để thoái thác.
Tôi nhớ những màn hài kịch trước đây tôi từng xem trên ti vi. Cảnh những người vào mùa cưới, vì sợ làm khách mời mà phải xin nghỉ phép dài hạn, lý do là đi du lịch cùng gia đình. Nhưng sự thực là họ đóng cửa nằm nhà, chờ cho qua đợt cao điểm cưới xin.
Tôi khi đó cảm thấy rất buồn cười, không hiểu vì sao người lớn phải tính toán một cách khổ sở như vậy. Đám cưới là một chuyện đáng vui mừng, theo đó con người có tình cảm với nhau thì chắc chắc sẽ đến mừng cho nhau. Nhược bằng đối với nhau chỉ là loại xã giao thông thường, thì thật ra, ngay từ đầu, thiệp cưới không nên trao tay để không khiến người nhận cảm thấy khó xử.
Nên những màn kịch đó chẳng qua chỉ là chuyện của sân khấu.
Nhưng sân khấu đôi khi đúng là rất đời.
Tôi có lúc trong một ngày có thể phải đi dự đến hai cái đám cưới.
Không phải tất cả xuất phát đều là vì tình cảm.
Vậy rốt cuộc là vì lý do gì, một chuyện vui lớn nhất của đời người, đôi khi lại có thể biến thành nỗi ám ảnh khó chịu với người khác?
Câu trả lời thật ra đơn giản, chỉ có điều nói ra thì chừng nghe rất thiếu tình cảm. Và cũng chẳng một ai có thể lấy nó ra làm lý do chối từ nhận thiệp mời, dù trong lòng đều âm thầm thấu hiểu.
Ấy là vì những đám cưới ngày nay, đều quá nặng về tính thương mại.
Rằng một đám cưới, không chỉ đơn thuần là sự thể hiện công khai tình cảm của hai con người đã đến thời điểm gắn kết với nhau bằng một “hiệp ước” hôn nhân chân thành và thủy chung, mà còn có thể là một “phi vụ làm ăn” lớn đối với những người trong cuộc.
Tôi nhớ có một đám cưới thế này.