Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Những câu chuyện cuộc đời (2)

Câu chuyện thứ hai

Có một năm, tôi chuyển nhà đến bốn lần. Ba lần diễn ra vào nửa năm đầu. Đó là những tháng ngày kỳ lạ. Tất cả đều có liên quan đến những bóng ma. Hẳn các bạn sẽ cảm thấy tò mò. Nhưng tôi sẽ làm các bạn thất vọng. Đó chỉ là một câu chuyện phụ mà tôi sẽ kể vào một lúc khác. Câu chuyện chính lần này chỉ liên quan đến lần chuyển nhà thứ tư của tôi. Các bạn nhớ nhé, là lần chuyển nhà thứ tư. Ba lần trước không can dự gì ở đây cả.

Vào lần chuyển nhà thứ tư, tôi rất hy vọng sẽ tìm được một chỗ ở tương đối ổn định. Một căn hộ chung cư nhỏ nhắn, riêng tư với giá thuê không quá đắt vẫn là yêu cầu cơ bản của tôi. Bản tin nhà đất cho tôi số điện thoại của một người đàn ông. Chúng tôi trao đổi trước với nhau qua điện thoại. Nhưng khi đến xem nhà, người tôi gặp lại là một người phụ nữ. Bà có vẻ ngoài đồng bóng nhưng thân thiện. Bà nói suốt trong lúc tôi ngó qua căn hộ. Mọi thứ phù hợp với mong muốn của tôi, bao gồm cả về giá thuê. Tuy nhiên, tôi vẫn cần được chắc chắn điều cuối cùng: nơi này không có bóng ma nào lởn vởn.

- Cô này, ở đây không từng có ai không đáng chết mà lại phải chết chứ?

Tôi hơi ái ngại hỏi bà chủ nhà. Tôi đoán bà phải trên năm mươi tuổi nhưng cách ăn vận và chải chuốt của bà như thể hiện một nỗ lực thất bại trong việc níu kéo tuổi thanh xuân. Gương mặt bà dày phấn, hai bên má tô điểm một lớp phấn màu hồng đậm. Đôi môi bà như rực cháy bởi một lớp son đỏ tươi. Và bà vận trên người một chiếc váy bó sát, lòe loẹt, hở hang. Một vẻ kệch cỡm toát ra từ cách ăn mặc và trang điểm của bà. Thế nhưng vẫn có cái gì đó tội nghiệp nơi người đàn bà này dù bà tỏ ra thích huyên thuyên và hay cười. Đó là cái gì nhỉ? Giống như người ca sĩ khi giải nghệ, hát bài hát cuối cùng cho khán giả của mình nghe, dù giọng hát không còn hay như xưa nhưng khán giả vẫn có thể cảm động đến rơi lệ. Giá bà chủ nhà không quá lạm dụng phấn son cũng như không chạy theo thời trang của những cô gái trẻ, ắt bà có thể có một tuổi 50 hoàn hảo – tôi nghĩ.

- Ở đây, chỉ từng có một kẻ đáng chết.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Yên tĩnh

 
1. Đọc một quyển sách về cừu (nhưng không phải về cừu) vào quãng sau 22 giờ mỗi ngày. Điều thích ở quyển sách này:

-    Thứ nhất, cừu hay sự hư ảo.
-    Thứ hai, cái kết.

“Tôi ngồi xuống bốn mươi lăm mét bờ biển cuối cùng, rồi khóc. Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như thế trong đời.
Tôi phủi cát khỏi quần rồi đứng dậy, như thể tôi có một nơi nào đó để đi”.

-    Thứ ba, Haruki Murakami.

Có ba điều không thích ở quyển sách này:

-    Thứ nhất, ngáp (hoặc là hệ quả của việc đọc muộn, hoặc là bản thân quyển sách này chứa đựng một câu chuyện nhàm chán. Như việc ai đó cố tình theo dõi cuộc đời ai đó, cuối cùng phát hiện cuộc đời đứa nào cũng tầm thường giống nhau –dành cả đống thời gian cho việc ăn, uống, ngủ, nghỉ, lau chùi quét dọn… như để kéo dài đời mình hơn mức cần thiết…)
-    Thứ hai, cừu hay sự hư ảo.
-    Thứ ba, Haruki Murakami.

Cuộc săn cừu hoang – Haruki Murakami

Một thứ gì đó đã bị lãng quên. Một thứ gì đó biến mất, một thứ gì đó chết đi. Nhưng rốt cuộc thì người ta khó có thể gọi cái thứ ấy là tấn thảm kịch – tr. 34.

Không bao giờ kể hết chuyện về cuộc đời một ai đó, cho dù nó có vẻ tẻ nhạt đến mức nào – tr. 54.

Hầu hết mọi người cố thoát ra khỏi sự nhàm chán, nhưng anh ta lại cố rút vào sâu bên trong cái sự nhàm chán ấy – tr.55.

Thời gian thật sự là một tấm vải lớn dài vô tận, phải không? Chúng ta quen cắt từng mảnh thời gian để vừa với mình, vì thế chúng ta thường tự đánh lừa mình rằng thời gian vừa khớp với mình, nhưng thật ra nó kéo dài mãi mãi – tr. 119.

Mỗi một người đàn bà đều có một ngăn kéo đánh dấu “đẹp”, chất đủ loại đồ tạp nhạp vô nghĩa – tr. 121.

Những gì kết thúc với người này lại không phải đã chấm hết với người kia. Đơn giản vậy đấy. Sau đó, con đường lại rẽ làm hai nhánh khác nhau – tr.127.

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2011

Đệ nhất vô duyên

Có một năm, vào mùa hè, tôi phát hiện ra mình đang sống trong một cái chảo lửa khổng lồ Blog.Uhm.vN. Thế là tôi quyết định giương buồm ra khơi Blog.Uhm.vN .

Đầu tiên, tôi liên hệ với vài tên lâm tặc Blog.Uhm.vN. Chúng bán cho tôi một ít gỗ với giá rẻ hơn so với thị trường Blog.Uhm.vN. Sau đó, tôi huy động đám trẻ con làm cho tôi một cái bè Blog.Uhm.vN (bọn trẻ con rất dễ dụ Blog.Uhm.vN , tôi chỉ bảo với chúng là tôi sẽ cho chúng cùng đi theo trong hải trình vĩ đại của tôi Blog.Uhm.vN, thế là chúng đều xắn tay áo lên Blog.Uhm.vN và bắt tay vào công việc với niềm háo hức lộ rõ trên gương mặt Blog.Uhm.vN). Tiếp theo, tôi ăn cắp tất cả mọi thứ có trong tủ lạnh nhà tôi và dồn vào một cái bao Blog.Uhm.vN. Với một ít quần áo cùng đủ thứ linh tinh khác mà tôi “chà đồ nhôm” được, tôi lên đường Blog.Uhm.vN.

(Để rộng đường dư luận Blog.Uhm.vN, tôi đã đăng tin tạm biệt trên một tờ báo địa phương Blog.Uhm.vN . Nên không ai có thể bù lu bù loa là tôi chẳng chào mà biệt ).

  Tôi chẳng nhắm hướng nào để đi cả. Tự cánh buồm được làm từ rèm treo cửa nhà tôi đã đưa tôi đi đến nơi tôi cần đến Blog.Uhm.vN (không có cơn bão nào xảy ra cả. Cứ như là tôi đi trên một cái băng chuyền trong một nhà hàng lẩu tự chọn ấy Blog.Uhm.vN). Tôi mặc áo mưa, đeo kính râm và che kín mặt mày . Hãy nhớ là tôi đang lênh đênh trên một cái bè với duy nhất một cột buồm bay phất phơ trong gió Blog.Uhm.vN. Vậy nên tôi phải tắm nắng theo cách riêng của mình Blog.Uhm.vN .

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Những câu chuyện cuộc đời (1)

Lưu ý 1: Tôi chẳng hề thích cái ý nghĩ rằng tôi sẽ nói vài lời như một chủ ý gây tò mò. Thế nhưng điều này vẫn có thể cần thiết. Tôi không muốn gây ra sự hiểu lầm hay cảm giác xâm phạm đời tư. Những gì viết ra sau đây vẫn là những câu chuyện hư cấu. Bất cứ một sự trùng lắp nào đều phải được hiểu là sự tình cờ, bởi cho dù tôi có một trí tưởng tượng phong phú thì trí tưởng tượng ấy vẫn dựa trên nền tảng đời sống con người. Tôi vẫn đang thuộc về đời sống đó.

Lưu ý 2: Những câu chuyện này về cơ bản là độc lập với nhau. Sự kết nối giữa chúng tuy có nhưng không ảnh hưởng đến bản thân mỗi câu chuyện.

Lưu ý 3: Tôi viết những câu chuyện cuộc đời nhưng trên thực tế, không có câu chuyện nào là đủ về một cuộc đời. Vậy hãy chấp nhận những dở dang.

Lưu ý 4: Có những cuộc đời như thế không? Sau cùng thì đó vẫn có thể là thắc mắc chủ đạo. Câu trả lời nằm ở lưu ý 1.

Câu chuyện thứ nhất

Tôi gặp Mẫn ở quán cà phê K. vào ngày hoạt động cuối cùng của quán. Tôi không biết quán K. có gì đặc biệt. Mọi thứ dường như đã được dọn dẹp sạch trơn. Những gì tôi biết sau đó là quán K. vốn được ca ngợi là một không gian nghệ thuật phá cách, một nơi thường được dùng để triển lãm mỹ thuật cũng như tổ chức các cuộc hội thảo liên quan đến nghệ thuật sắp đặt. Tôi không quan tâm đến mỹ thuật, cũng không quan tâm đến các quán cà phê. Lần đầu tiên tôi đặt chân đến K. cũng là lần cuối cùng. Tôi nghe chủ nhân của K. tự hào kể về K. với rất nhiều tiếc nuối trong giọng nói cũng như trong ánh mắt. Họ tiếc rằng tôi đã không đến đây sớm hôm một ngày. Tôi chắc rằng tôi đến đây không phải để an ủi họ. Tôi đến để gặp Mẫn. Anh đang ngồi trầm ngâm trên một cái ghế kê tạm với một điếu thuốc hờ hững trên môi.

Mẫn là khách quen của K. Có thể thấy anh đối với nơi này rất có tình cảm. Anh nói: Trong mười năm nay, thế giới của tôi vốn chẳng có gì thay đổi. Nhưng sau ngày hôm nay…, tôi nghĩ tôi phải đi tìm một nơi nào khác để trú ẩn vào mỗi buổi chiều. Mà sẽ chẳng có nơi nào được như K.

Tôi nhớ đến những chi tiết xảy ra trong cuộc đời Mẫn trong mười năm trở lại đây. Hai lần bị vợ bỏ có lẽ không tạo nên một cuộc đời đầy biến động. Nhưng bình yên là điều gì đó không tồn tại trong cuộc sống của người đàn ông này. Mẫn sống theo ý mình và theo một cách nào đó thì anh ta là người khao khát tự do nhất mà tôi từng biết.

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Nước mắt thanh xuân 11

(Vài dòng tâm sự: Còn nhớ khi tôi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi không nghĩ sẽ viết dài và lâu đến thế. Tôi thậm chí đã phác thảo được sơ bộ cái kết, điều mà không phải lúc nào tôi cũng làm được khi viết một câu chuyện nào đó. Thế nhưng, đúng như một người đã nói, khi đọc đến tận phần 10 của truyện này, thì thật ra mọi thứ lại chỉ như mới bắt đầu. Chính tôi cũng cảm thấy, để có thể đi tới đoạn kết, tôi bắt buộc phải đi thêm một chặng đường nữa, tất cả vì những thứ rối rắm mà tôi đã tạo ra. Và nếu như vậy, chính tôi cũng sẽ không kiểm soát được cái đích cuối cùng nữa. Câu chuyện này rõ làm tôi mệt mỏi hơn tôi tưởng. Thời gian đã trôi qua chẳng hề ít kể từ cái ngày tôi viết những dòng đầu tiên. Nhưng tôi phải hoàn thành nó, vì tuổi thanh xuân của các nhân vật và của chúng ta.... Và vẫn như lúc xưa tôi từng nói, tôi hoan nghênh ý kiến đóng góp để tôi mau viết cho xong câu chuyện này.)


Nhiều năm sau, khi nghĩ về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lâm và Mặt Trời Nhỏ, linh cảm rằng đó là thứ mang tên gọi định mệnh càng trở nên rõ rệt trong lòng cô. Có rất nhiều thứ ngay từ ban đầu đã có sẵn ở đó nhưng cô đã không thể ráp nối các dữ kiện, cho đến ngày chính cuộc sống trong dòng chảy thăng trầm của nó làm tất cả mọi thứ phải bộc lộ ra. Là người viết văn, đối với cuộc đời của các nhân vật do chính mình nắn tạo nên, đôi lúc cô cũng có cảm giác không thể tùy tiện can thiệp. Các nhân vật của cô có quyền được sống theo ước muốn của họ. Nếu họ xuất hiện đâu đó trong hiện thực cuộc đời này, họ hẳn sẽ là những phiên bản sống động hơn, cũng có khi vì một lý do nào đó, thậm chí mờ nhạt hơn. Ở trường hợp thứ hai, cô sẽ hy vọng có ai đó nghe thấy tiếng nói trong lòng họ, tiếng nói thẳm sâu và tha thiết nhất của một phận người dở dang để nâng đỡ họ dậy – những sinh vật yếu đuối hơn cả một con chó bị chủ bỏ rơi trong một đêm đầy giông bão. Cô đang chối bỏ trách nhiệm của một người viết. Cô đang tảng lờ thay vì lắng nghe. Vào giây phút khi mầm mống của sự thờ ơ xâm lấn vào trong đời sống của cô, cô đã phải hiểu được rằng danh phận nhà văn của cô sẽ chỉ còn tồn tại trong quá khứ. Tập truyện thứ ba sẽ không bao giờ hoàn thành. Những nhân vật đã chết trước khi được cô trao cho sinh mệnh. Cô chỉ duy trì sự sống cho những cái xác không hồn. Những con quái vật ở khắp mọi nơi.

Em không tin, em không tin ngọn lửa đó đã tắt trong lòng chị.

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Biển xanh, xanh màu im lặng...


 

Mùa hè, nghĩ đến biển. Biển rộng và xanh sâu. Trong đầu tôi thường vẽ ra cảnh đứng lặng yên trước biển, đăm đắm nhìn về cuối chân trời. Một cánh chim sải cánh xa xôi. Sóng rất nhẹ và gió lặng trôi. Một bầu trời lặng lẽ đến nao lòng. Trong đầu tôi đã vẽ ra cái cảnh ấy từ nhiều, nhiều năm trước. Nhưng hình ảnh của tôi mỗi năm lại khác dần đi. Tôi thu mình đứng trước biển cả vô bờ và lẫn vào mảng màu xanh thẳm của biển cả và bầu trời. Giống như dấu chấm than kết thúc một câu viết. Nhỏ bé, trầm tĩnh và mông lung.

Tôi không phải người lữ hành lý tưởng. Ít có thú vui khoác ba lô lên vai và thưởng ngoạn đây đó. Tuy tôi mở miệng nói đang nghĩ đến biển nhưng kỳ thực không có ý muốn lại sẽ đi du lịch đến một vùng đất nào đó có biển. Tôi ghét ánh nắng gắt gao trên biển, ngán những con người sặc sỡ nô đùa với những con sóng. Tôi đã đi đến những vùng miền có biển, vài lần. Biển xanh vẫn sâu, vẫn trải dài đến vô tận. Nhưng tôi chưa lần nào được một mình đối diện với biển. Biển cũng chưa bao giờ lặng lẽ gặp gỡ riêng tôi. Có những thứ chỉ tồn tại trong miền suy tưởng.

Những ngày trầm mặc…

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...