Câu chuyện thứ hai
Có một năm, tôi chuyển nhà đến bốn lần. Ba lần diễn ra vào nửa năm đầu. Đó là những tháng ngày kỳ lạ. Tất cả đều có liên quan đến những bóng ma. Hẳn các bạn sẽ cảm thấy tò mò. Nhưng tôi sẽ làm các bạn thất vọng. Đó chỉ là một câu chuyện phụ mà tôi sẽ kể vào một lúc khác. Câu chuyện chính lần này chỉ liên quan đến lần chuyển nhà thứ tư của tôi. Các bạn nhớ nhé, là lần chuyển nhà thứ tư. Ba lần trước không can dự gì ở đây cả.
Vào lần chuyển nhà thứ tư, tôi rất hy vọng sẽ tìm được một chỗ ở tương đối ổn định. Một căn hộ chung cư nhỏ nhắn, riêng tư với giá thuê không quá đắt vẫn là yêu cầu cơ bản của tôi. Bản tin nhà đất cho tôi số điện thoại của một người đàn ông. Chúng tôi trao đổi trước với nhau qua điện thoại. Nhưng khi đến xem nhà, người tôi gặp lại là một người phụ nữ. Bà có vẻ ngoài đồng bóng nhưng thân thiện. Bà nói suốt trong lúc tôi ngó qua căn hộ. Mọi thứ phù hợp với mong muốn của tôi, bao gồm cả về giá thuê. Tuy nhiên, tôi vẫn cần được chắc chắn điều cuối cùng: nơi này không có bóng ma nào lởn vởn.
- Cô này, ở đây không từng có ai không đáng chết mà lại phải chết chứ?
Tôi hơi ái ngại hỏi bà chủ nhà. Tôi đoán bà phải trên năm mươi tuổi nhưng cách ăn vận và chải chuốt của bà như thể hiện một nỗ lực thất bại trong việc níu kéo tuổi thanh xuân. Gương mặt bà dày phấn, hai bên má tô điểm một lớp phấn màu hồng đậm. Đôi môi bà như rực cháy bởi một lớp son đỏ tươi. Và bà vận trên người một chiếc váy bó sát, lòe loẹt, hở hang. Một vẻ kệch cỡm toát ra từ cách ăn mặc và trang điểm của bà. Thế nhưng vẫn có cái gì đó tội nghiệp nơi người đàn bà này dù bà tỏ ra thích huyên thuyên và hay cười. Đó là cái gì nhỉ? Giống như người ca sĩ khi giải nghệ, hát bài hát cuối cùng cho khán giả của mình nghe, dù giọng hát không còn hay như xưa nhưng khán giả vẫn có thể cảm động đến rơi lệ. Giá bà chủ nhà không quá lạm dụng phấn son cũng như không chạy theo thời trang của những cô gái trẻ, ắt bà có thể có một tuổi 50 hoàn hảo – tôi nghĩ.
- Ở đây, chỉ từng có một kẻ đáng chết.