Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Những câu chuyện cuộc đời (1)

Lưu ý 1: Tôi chẳng hề thích cái ý nghĩ rằng tôi sẽ nói vài lời như một chủ ý gây tò mò. Thế nhưng điều này vẫn có thể cần thiết. Tôi không muốn gây ra sự hiểu lầm hay cảm giác xâm phạm đời tư. Những gì viết ra sau đây vẫn là những câu chuyện hư cấu. Bất cứ một sự trùng lắp nào đều phải được hiểu là sự tình cờ, bởi cho dù tôi có một trí tưởng tượng phong phú thì trí tưởng tượng ấy vẫn dựa trên nền tảng đời sống con người. Tôi vẫn đang thuộc về đời sống đó.

Lưu ý 2: Những câu chuyện này về cơ bản là độc lập với nhau. Sự kết nối giữa chúng tuy có nhưng không ảnh hưởng đến bản thân mỗi câu chuyện.

Lưu ý 3: Tôi viết những câu chuyện cuộc đời nhưng trên thực tế, không có câu chuyện nào là đủ về một cuộc đời. Vậy hãy chấp nhận những dở dang.

Lưu ý 4: Có những cuộc đời như thế không? Sau cùng thì đó vẫn có thể là thắc mắc chủ đạo. Câu trả lời nằm ở lưu ý 1.

Câu chuyện thứ nhất

Tôi gặp Mẫn ở quán cà phê K. vào ngày hoạt động cuối cùng của quán. Tôi không biết quán K. có gì đặc biệt. Mọi thứ dường như đã được dọn dẹp sạch trơn. Những gì tôi biết sau đó là quán K. vốn được ca ngợi là một không gian nghệ thuật phá cách, một nơi thường được dùng để triển lãm mỹ thuật cũng như tổ chức các cuộc hội thảo liên quan đến nghệ thuật sắp đặt. Tôi không quan tâm đến mỹ thuật, cũng không quan tâm đến các quán cà phê. Lần đầu tiên tôi đặt chân đến K. cũng là lần cuối cùng. Tôi nghe chủ nhân của K. tự hào kể về K. với rất nhiều tiếc nuối trong giọng nói cũng như trong ánh mắt. Họ tiếc rằng tôi đã không đến đây sớm hôm một ngày. Tôi chắc rằng tôi đến đây không phải để an ủi họ. Tôi đến để gặp Mẫn. Anh đang ngồi trầm ngâm trên một cái ghế kê tạm với một điếu thuốc hờ hững trên môi.

Mẫn là khách quen của K. Có thể thấy anh đối với nơi này rất có tình cảm. Anh nói: Trong mười năm nay, thế giới của tôi vốn chẳng có gì thay đổi. Nhưng sau ngày hôm nay…, tôi nghĩ tôi phải đi tìm một nơi nào khác để trú ẩn vào mỗi buổi chiều. Mà sẽ chẳng có nơi nào được như K.

Tôi nhớ đến những chi tiết xảy ra trong cuộc đời Mẫn trong mười năm trở lại đây. Hai lần bị vợ bỏ có lẽ không tạo nên một cuộc đời đầy biến động. Nhưng bình yên là điều gì đó không tồn tại trong cuộc sống của người đàn ông này. Mẫn sống theo ý mình và theo một cách nào đó thì anh ta là người khao khát tự do nhất mà tôi từng biết.


Người vợ thứ hai của Mẫn gọi điện cho tôi và nài nỉ tôi hãy làm điều gì đó cho Mẫn. Cô lo rằng có thể anh ta sẽ tự sát sau khi cô mang hết tiền và ra đi. Tôi cảm thấy sửng sốt khi nhận được cú điện thoại ấy. Tôi nghĩ người đàn bà này không bình thường. Nhưng khi tôi nhận được tiền chuyển vào tài khoản, tôi hiểu rằng một cam kết đã được hình thành. Vậy là tôi đi tìm Mẫn.

Mẫn không tự sát. Anh cũng chẳng tỏ vẻ đau buồn. Liệu đó có phải là một hình thái tâm lý ngược của con người, cho thấy rằng họ đang mắc kẹt trong một tâm trạng vô cùng đau đớn? Tôi đã quan sát Mẫn và tìm hiểu về anh. Câu trả lời của tôi là không. Về cơ bản, đời sống của Mẫn không hề bị xáo trộn khi mất đi người vợ thứ hai.

Cô ta trước đây làm gái. Chúng tôi gặp nhau cách đây năm năm. Khi đó cô ta đã rất thê thảm, phải ra đường đón khách. Lần đó cô ta say mèm, nằm lăn lóc ngoài đường. Cô ta đã xin đi theo tôi. Chúng tôi sống với nhau mà không kết hôn. Rồi cô ta mắc nợ đầm đìa. Nếu không bỏ trốn thì cô ta cũng chỉ còn con đường chết. Tôi không trách cô ta.

Mẫn vừa gạt tàn thuốc vừa nói. Tôi đề nghị anh dừng hút thuốc. Tôi không chịu nổi mùi thuốc lá.

Cô giống vợ cũ của tôi. Ý tôi nói người mà tôi có kết hôn đàng hoàng ấy. Cô ấy không chịu nổi khói thuốc và vài thứ khác ở tôi. Chúng tôi cũng sống được với nhau ba năm. Điều tốt nhất mà cô ấy cho tôi là hai đứa con. Nhưng chúng cũng chẳng muốn gọi tôi là bố. Mười năm rồi, tôi không gặp chúng.

Chủ quán K. mời chúng tôi một ít rượu. Cô nói rằng cô sẽ không tính tiền vì chúng tôi là những vị khách cuối cùng. Tôi từ chối. Và Mẫn uống một mình.

Anh có từng tìm cách liên lạc với vợ cũ và các con?

Mẫn ủ hai bàn tay trong ly rượu. Mắt anh nhìn sâu vào thứ rượu vang đỏ đang sóng sánh trong ly. Giống như anh đang đứng trước một cái hồ và chuẩn bị nhảy xuống. Tôi tựa người vào thành ghế và chờ đợi.

Tôi dõi theo cuộc sống của họ. Nhưng tôi chưa bao giờ tìm cách gặp họ. Họ cũng không muốn gặp tôi. Mà tôi cũng có cuộc sống của mình. Tôi nghĩ sau khi ly hôn, tôi sống thoải mái hơn.

Mẫn để tóc dài, thường vô thức phác ra những cử chỉ khá nữ tính. Nhưng anh không hề đẹp trai. Các đường nét trên gương mặt đều thô và có vẻ bặm trợn. Anh ăn mặc khá xuề xòa và tỏ ra không sạch sẽ. Hình thức của Mẫn thực sự khó gây thiện cảm.

Anh có dự tính gì không?

Lần này thì Mẫn không trả lời. Anh tiếp tục uống rượu. Nom giống một phiến đá khô khốc và trống trơn.

Tôi gặp Mẫn lần này là lần đầu tiên. Trước đó, chúng tôi chỉ có những cuộc trò chuyện khá dài qua điện thoại. Tôi tìm hiểu, quan sát Mẫn từ một khoảng cách vừa đủ. Có những dữ kiện cho thấy anh ta không bình thường nhưng tôi hoàn toàn tin chắc Mẫn sẽ không bao giờ hủy hoại bản thân. Anh ta yêu chính con người của mình. Đến cả một người được giáo dục một cách bài bản về tình yêu bản thân cũng không thể yêu chính mình như anh ta. Tôi hỏi Mẫn câu cuối cùng, loại câu hỏi mà tôi đưa ra khi muốn mọi việc kết thúc.

Tôi giúp gì được nữa không?

Cô ta còn nói thêm gì nữa không?

Mất vài giây và tôi hiểu Mẫn muốn hỏi về người vợ không hôn thú của anh. Tôi lắc đầu:

Cô ấy không nói gì về bản thân cả. Nhưng giọng nói của cô ấy cho thấy cô ấy ổn. Tôi nghĩ vậy.

Rồi cô ta sẽ lại ra đứng đường thôi. Chúng tôi sống với nhau năm năm, khá hiểu nhau. Chúng tôi để cho người kia được sống tự do, cả với nhược điểm của mình. Tôi có thể kiếm rất nhiều tiền nhưng lại không mặn mà với việc kiếm tiền. Cô ta thì không có khả năng kiếm tiền nhưng lại rất thích xài tiền. Tiền của tôi hầu như đưa cho cô ta hết. Nhưng vẫn không thể đủ.

Anh sẽ đi tìm cô ấy?

Tôi sống một mình rất thoải mái. Trước đây là cô ta tự muốn theo tôi, bây giờ cũng là tự ý bỏ đi. Chúng tôi không yêu nhau.

Tôi nghĩ là cô ấy lo lắng cho anh.

Mẫn trầm ngâm. Trong đôi mắt anh gợn lên một chút tiếc thương.

Từ nhiều năm trước, mỗi buổi chiều, tôi thường đến nơi này. Nơi này với tôi thân thiết như nỗi cô đơn. Tôi ở đây một mình, không bạn bè, không tình thương. Giống như một con ếch ngồi trong hang, che giấu cái xấu xí của mình đi. Cho đến khi cô ta xuất hiện. Chúng tôi đã đi cùng nhau trên đường phố và đến đây. Tôi chưa từng có thể làm thế trước đây. Sự thật là cô ta đã cho tôi can đảm để sống.

Dứt lời, Mẫn thở dài. Tiếng thở dài ấy xuyên qua lồng ngực của tôi. Tôi nhớ hình ảnh  Mẫn mặc váy và đi lại trong nhà. Mặc dù anh ta tắt đèn và dùng cả khóa ngoài, tôi vẫn biết cái bóng thấp thoáng đó là anh ta.

Quán K. ngày cuối cùng đóng cửa sớm hơn thường lệ. 21 giờ 30 phút. Tôi chứng kiến những cuộc chia tay. Giữa Mẫn và K., giữa K. và chủ quán, giữa chủ quán và chúng tôi. Không có nước mắt.

Khi chia tay Mẫn, tôi hỏi anh vào ngày cuối cùng đến với K. – như chia tay một người bạn yêu dấu, sao anh không tô điểm bản thân trong những chiếc váy mà anh ưa thích? Mẫn hơi gượng cười, trả lời tôi: từ ngày cô ta đi, tôi ít đi một chút can đảm. Nhưng đó là thứ trang phục khi mặc vào khiến tôi nhìn thấy chính mình. Tôi sẽ không từ bỏ bản thân…

Tôi nhìn theo Mẫn. Anh ta không dính líu với người đàn ông nào, cũng không từng có ý định chuyển giới. Anh ta có thể yêu và gắn kết với một người phụ nữ suốt đời. Nhưng anh ta thích mặc váy và trang điểm như phụ nữ.

Thỉnh thoảng anh ta sẽ xuất hiện trên phố trong phục trang của một cô gái. Nhưng thường anh ta sẽ chọn nhà là nơi tô điểm dung mạo. Ngôi nhà đó không bao giờ sáng đèn và luôn dùng cả khóa ngoài. Một hình nhân mặc váy, ẩn sâu thấp thoáng, giống như một con đom đóm, lập lòe trong những cánh rừng xa thẳm…

Tôi biết, đó là Mẫn.

8 nhận xét:


  1. Nắng at 05/11/2011 08:32 pm comment

    Có bao nhiêu số kiếp như thế trong cuộc đời? Không ai đếm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 05/12/2011 02:11 pm reply

      Có một số kiếp như thế (trong truyện của chị đó) ^ . ^

      Xóa

  2. singlestar at 05/11/2011 11:23 pm comment

    Đề tài về người đồng tính, những người bí ẩn như thế này lại càng khó hiểu chỉ có trời mới hiểu họ muốn gì. Nhưng nếu thật sự họ là vậy thì ko có gì có thể tác động & lay chuyển họ cả, đúng là mềm yếu trong cứng rắn đấy! Tập 2 là 1 câu chuyện khác ư bạn? như vậy thì mình chẳng hiểu nội tâm & cuộc đời nhân vật sẽ về đâu! Chúc bạn ngủ ngon nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 05/12/2011 02:29 pm reply

      Mỗi người đọc lại hiểu một cách nhỉ! Mình nói này, mình không đề cập đến giới tính trong câu chuyện này. Mình chỉ viết về một người đàn ông bình thường với sở thích lạ trong mắt người xung quanh thôi. Tất nhiên, bạn vẫn có quyền hiểu theo cách riêng.

      Xóa

  3. singlestar at 05/12/2011 10:08 pm comment

    Có một thời gian mình rất thích tìm hiểu về người đồng tính, bây giờ thì cũng đã hiểu một cách sơ nét & cũng ko tìm hiểu nữa! Nhưng vì 1 lý do đặc biệt, mình ko bao giờ viết bất cứ cái gì hay nói bóng nói gió liên quan đến người đồng tính, hay có biểu hiện nam mà ẻo lả, cử chỉ như nữ cả! Đọc bài này thì mình nghĩ ngay bạn đang viết về người đồng tính, những người có đời sống nội tâm rất phức tạp. Dường như những người này chưa hề biết hài lòng với mối quan hệ xung quanh, trong lòng họ có nỗi buồn thăm thẳm dù là mọi người rất tốt với anh ta, M chính là như thế! Vài ý của mình, chúc bạn luôn vui & hạnh phúc nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 05/16/2011 09:19 am reply

      À, nếu có 1 Mẫn như thế trong cuộc sống thì anh ta là ai, có lẽ chỉ anh ta biết mà thôi. Nhưng với Mẫn là mình tạo nên thì về phương diện giới tính, anh ta là người đàn ông bình thường. Việc thích mặc váy cũng giống như việc người ta thích xăm trổ đầy trên người, thích phẫu thuật cho gương mặt trông giống như một con mèo, thích xỏ khuyên khắp người... Suy nghĩ của mình là vậy.

      Xóa

  4. singlestar at 05/17/2011 09:45 pm comment

    Đúng là chỉ anh ta biết mình là ai mà thôi, nhưng miệng đời vẫn ko kém phần quan trọng, bạn ạ! Khi vốn là nam mà ăn mặc như nữ thì cũng có cái gì đó ngượng ngượng, vấn đề này làm ko ít người đau khổ khi cái gì mình mong muốn mà hoàn toàn khác với chuẩn mực mà trước giờ xã hội vẫn đặt ra. Nghe bạn nói thế thì trong truyện này bạn mô tả hiện tượng chứ ko đi vào nội tâm rồi nhỉ?!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 06/02/2011 06:30 pm reply

      À, mình cứ viết ra những gì có thể. Còn cảm nhận thế nào thì tùy ý mỗi người.

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...