Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Nước mắt thanh xuân 11

(Vài dòng tâm sự: Còn nhớ khi tôi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi không nghĩ sẽ viết dài và lâu đến thế. Tôi thậm chí đã phác thảo được sơ bộ cái kết, điều mà không phải lúc nào tôi cũng làm được khi viết một câu chuyện nào đó. Thế nhưng, đúng như một người đã nói, khi đọc đến tận phần 10 của truyện này, thì thật ra mọi thứ lại chỉ như mới bắt đầu. Chính tôi cũng cảm thấy, để có thể đi tới đoạn kết, tôi bắt buộc phải đi thêm một chặng đường nữa, tất cả vì những thứ rối rắm mà tôi đã tạo ra. Và nếu như vậy, chính tôi cũng sẽ không kiểm soát được cái đích cuối cùng nữa. Câu chuyện này rõ làm tôi mệt mỏi hơn tôi tưởng. Thời gian đã trôi qua chẳng hề ít kể từ cái ngày tôi viết những dòng đầu tiên. Nhưng tôi phải hoàn thành nó, vì tuổi thanh xuân của các nhân vật và của chúng ta.... Và vẫn như lúc xưa tôi từng nói, tôi hoan nghênh ý kiến đóng góp để tôi mau viết cho xong câu chuyện này.)


Nhiều năm sau, khi nghĩ về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lâm và Mặt Trời Nhỏ, linh cảm rằng đó là thứ mang tên gọi định mệnh càng trở nên rõ rệt trong lòng cô. Có rất nhiều thứ ngay từ ban đầu đã có sẵn ở đó nhưng cô đã không thể ráp nối các dữ kiện, cho đến ngày chính cuộc sống trong dòng chảy thăng trầm của nó làm tất cả mọi thứ phải bộc lộ ra. Là người viết văn, đối với cuộc đời của các nhân vật do chính mình nắn tạo nên, đôi lúc cô cũng có cảm giác không thể tùy tiện can thiệp. Các nhân vật của cô có quyền được sống theo ước muốn của họ. Nếu họ xuất hiện đâu đó trong hiện thực cuộc đời này, họ hẳn sẽ là những phiên bản sống động hơn, cũng có khi vì một lý do nào đó, thậm chí mờ nhạt hơn. Ở trường hợp thứ hai, cô sẽ hy vọng có ai đó nghe thấy tiếng nói trong lòng họ, tiếng nói thẳm sâu và tha thiết nhất của một phận người dở dang để nâng đỡ họ dậy – những sinh vật yếu đuối hơn cả một con chó bị chủ bỏ rơi trong một đêm đầy giông bão. Cô đang chối bỏ trách nhiệm của một người viết. Cô đang tảng lờ thay vì lắng nghe. Vào giây phút khi mầm mống của sự thờ ơ xâm lấn vào trong đời sống của cô, cô đã phải hiểu được rằng danh phận nhà văn của cô sẽ chỉ còn tồn tại trong quá khứ. Tập truyện thứ ba sẽ không bao giờ hoàn thành. Những nhân vật đã chết trước khi được cô trao cho sinh mệnh. Cô chỉ duy trì sự sống cho những cái xác không hồn. Những con quái vật ở khắp mọi nơi.

Em không tin, em không tin ngọn lửa đó đã tắt trong lòng chị.


Mặt Trời Nhỏ đã nói như hét trước khi bỏ đi. Ánh mắt cậu rất tuyệt vọng. Đó là một ngày của tháng mười hai. Chỉ cách một tháng sau khi cô nhận được cú điện thoại từ biệt của Lâm. Anh rất đau khổ. Cô đang trên đường trở về nhà. Một cơn mưa lớn bất thường đã biến đường phố thành những dòng sông nhỏ. Cơn mưa sau đó còn tầm tã kéo dài đến tận nửa đêm. Nước mưa ướt đầm trên gương mặt lạnh lẽo của cô. Cô nói với Lâm, cô rất ghét ở trong một cơn mưa nhớp nháp như thế này nhưng bây giờ không ngờ đó lại là điều tốt đẹp nhất dành cho cô. Một cơn mưa luôn sẵn lòng giúp người ta che giấu những giọt nước mắt. Lâm, dù sao thì anh hãy sống hạnh phúc.


Ngày mưa tầm tã đó vẫn còn cách khá xa cái ngày Lâm và Mặt Trời Nhỏ lần đầu chạm mặt ở nhà cô. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều sự việc đã xảy ra. Cuộc sống cũng như một dòng sông, cuối cùng cũng cuốn phăng tất cả đi. Trên dòng chảy của nó, chẳng điều gì là ngưng tụ mãi mãi…

---

Lâm không hỏi gì về Mặt Trời Nhỏ. Anh đứng tần ngần một lúc. Cô hỏi anh có muốn vào nhà. Khi cùng nhau ở trong một không gian chật hẹp của bốn bức tường, ánh mắt Lâm không còn hướng vào chốn nào khác ngoài cô. Trong khoảng thời gian chưa đầy mười phút anh có mặt trong căn phòng của cô, trái tim cô đánh nhịp liên hồi. Cảm giác mất tự nhiên đó rất giống với cảm giác hồi hộp khi được ở bên cạnh người mà mình yêu. Cảm giác mà các nhà văn vẽ ra cho các nhân vật nữ trong các tiểu thuyết diễm tình. Cảm giác đó hứa hẹn một cuộc tình về sau. Thậm chí là ngay lúc này, ngay bây giờ. Cô từng phác thảo một cách vụng về mẫu hình mà cô sẽ yêu suốt đời. Người đó ở bên cạnh cô không nói năng gì nhưng trong đôi mắt anh, cô là tất cả. Người đó có những ngón tay gầy sạch sẽ, những ngón tay gợi cảm hứng về một con người bình đạm và thủy chung. Người đó giống như là Lâm đang ở trước mặt cô. Anh rất gần gụi và cũng rất xa cách. Cảm giác về tình yêu có lẽ cũng tương đồng như cảm giác dành cho người con trai này.

Cô cất quyển sách của Tịnh Yên mà Mặt Trời Nhỏ vừa trả lên giá sách. Cậu đã giữ nó kỹ lưỡng như cô đã giữ nó. Nếu Mặt Trời Nhỏ thích quyển sách này, bất giác cô muốn để nó cho cậu. Cả quyển sách còn lại. Trong phòng này sẽ không dấu vết rõ ràng của Tịnh Yên. Cô sẽ viết mà quên đi cái bóng quá lớn của Tịnh Yên đè nặng trong tâm trí. Có thể với cách đó, giấc mộng văn chương của cô sẽ được tái sinh. Hay là kéo dài thêm một cơn hấp hối? Cô thở dài với những suy nghĩ luẩn quẩn và bế tắc. Lâm quan sát từng cử chỉ của cô. Dường như cô đã quên mất sự tồn tại của anh. Ánh mắt cô đăm đắm nhìn vào giá sách trước mặt, có lúc bừng sáng, có lúc tối sầm lại. Anh cảm thấy bối rối. Anh vừa muốn đưa tay ra để chạm vào cô, giữ cô an toàn trong vòng tay anh, vừa muốn để cô ở đó một mình, làm một con chim nhỏ cô độc nhưng tự do hát ca giữa bầu trời này. Mà bầu trời lại là một tấm lưới vĩ đại. Những ô lưới cứ chật hẹp dần và có lẽ em đang mắc kẹt trong sự tự do của chính mình.

Lâm thở dài, phút chốc anh cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh xa đến hàng ngàn dặm. Anh đang ở bờ bên này và nhìn thấy cô qua một đại dương ngăn cách. Anh có thể dẹp những suy tư kiểu tiểu thuyết này và đến sát bên cô. Họ sẽ có một đêm vui vẻ. Nhưng sau đó sẽ như thế nào? Anh nhìn cô đăm đăm. Là tâm hồn cô chứ không phải thân xác cô sẽ quyết định cô thuộc về ai mãi mãi. Liệu cô có thích ý tưởng thuộc về? Con chim nhỏ trên bầu trời thuộc về bầu trời, sau khi thoát ra những ô lưới đầy gai nhọn, con chim nhỏ sẽ cất lên tiếng hát ca ngợi tự do. Đó chính là cô. Chỉ cần một khoảnh khắc được hát ca. Trên bầu trời xanh trong và không còn đường biên của những ranh giới tù túng ấy.

Những cô gái thích sống trong sách vở luôn làm anh liên tưởng đến những khoảng lặng trước cơn bão. Và nếu đắm say với văn chương thì sẽ là một khoảng lặng kỳ lạ đến mức làm người ta phát sợ. Một cơn bão lớn sẽ xảy đến bất kỳ lúc nào và sau đó thì mọi thứ đều sẽ bị phá hủy.

Lâm phá tan sự im lặng. Có thể anh đã không nói đúng điều anh thực sự nghĩ nhưng anh đã chọn lựa những lời có ích cho cô. Ít nhất thì anh tin anh đang nói những lời có ích.

Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt thẫn thờ dần dần lấy lại sự tập trung. Cô lẳng lặng ngồi xuống đối diện anh. Nhìn vào đôi mắt màu nâu u hoài của anh, cô thấy khó để lòng không rung lên được. Cô muốn kể cho anh nghe về ý nghĩa của văn chương đối với cô. Về cách mà nó đem đến cho cô sự tự do tuyệt đối. Nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Về thành tích từng đáng chú ý trong quá khứ hay về tình trạng hấp hối hiện tại?

Lâm, em không hề thích những cơn bão. Em cũng chẳng sống trong sách vở. Em sống trong cuộc đời này, điều đó chính em cũng chưa bao giờ phải nghi ngờ.

Bầu trời trên cao lúc nào cũng lặng như tờ. Cô nhìn ra phía sau những chấn song của ô cửa sổ từ trên tầng 7. Sự bình yên lúc này có phải giống như khoảng lặng anh đang nói tới không Lâm? Em đã nhìn ngắm bầu trời này rất nhiều lần. Khoảng lặng ngoài kia nuốt chửng lấy em. Và em hiểu, những khoảng lặng làm người ta phát sợ không phải vì chúng báo hiệu một cơn bão sắp xảy ra hay vì khả năng chúng sẽ bị cơn bão ấy hủy diệt cùng với tất cả mọi thứ. Những khoảng lặng mang trong mình sức mạnh lớn hơn ta tưởng, sức mạnh lặp lại với tần suất ngày càng trở nên khắc sâu hơn. Anh sẽ ngỡ ngàng bắt gặp chúng sau một cơn bão dữ. Đó là lúc anh nhận ra giới hạn trong anh, nỗi buồn trong anh. Bão tố và bình yên. Bình yên và bão tố. Đó là quy luật. Anh chẳng làm gì được ngoài việc tiếp tục sống, với ngày càng nhiều khoảng trống trong tim.

Cô lưu luyến nhìn Lâm bước đi trên những bậc cầu thang. Từ đằng sau, cô thấy rõ vẻ trống trải nơi con người ấy. Có phải ở bên nhau, chúng ta càng cảm thấy rõ sự cô đơn trong trái tim mình? Cô hơi buồn, nhìn anh quay đầu lại và mỉm cười chào cô một lần nữa. Cô cũng cười. Những nụ cười phảng phất hương vị của mùa thu lãng mạn mà tàn úa…

Lâm ngước mắt nhìn lên nơi cô ở. Một góc nhỏ mà nhìn từ dưới đất lên tầng 7 thì chẳng hy vọng thấy được gì rõ ràng. Chúng ta tưởng như đã có một cuộc hẹn hò thú vị hơn mọi lần. Cuối cũng vẫn là không nói hết được lòng mình. Anh và em đã ngày càng hiểu nhau hơn hay ngày càng cảm thấy mờ mịt hơn về đối phương? Tòa chung cư này khá cũ rồi. Góc em ở bình đạm và lặng lẽ. Anh đang nhìn ngắm nó như đang nhìn ngắm em… Bầu trời của em, ở đó, thực là lặng như tờ…?!

Từ một nơi không xa cách chỗ Lâm đang nấn ná đứng, Mặt Trời Nhỏ đang ngồi bên ly cà phê vỉa hè dở tệ với những đầu lọc thuốc lá đầy trên cái gạt tàn thuốc. Cậu vốn không mấy khi đụng đến điếu thuốc. Nhưng ngắm nghía những vòng tròn trắng xám bay lên không trung giúp cậu giết thời gian. Cậu không biết mình đang chờ đợi điều gì. Nhưng khi cậu nhìn thấy Lâm bước xuống từ cầu thang chỉ sau chưa đầy nửa tiếng kể từ lúc đặt chân lên đó, thì một cảm giác nhẹ nhõm xuất hiện trong cậu. Đã có thể trở về nhà và đánh một giấc. Quá đủ cho ngày hôm nay. Mặt Trời Nhỏ dụi điếu thuốc và uống nốt những ngụm cuối cùng của ly cà phê dở tệ. Cậu đợi cho đến khi Lâm quay lưng đi. Họ đi theo hai hướng khác nhau. Sau lưng họ, ánh trăng đã treo lơ lửng trên tòa chung cư…

---

Lương ủ rũ, ngồi như mất hồn. Cậu gần như không làm gì. Ngồi từ sáng tới chiều trước màn hình vi tính. Vài người lắc đầu ngao ngán khi bất chợt ánh mắt chạm phải người cậu. Ngay cả những kẻ vốn lười biếng vô dụng trong công ty phút chốc cũng cảm thấy mình là nhân viên mẫn cán so với cậu. Những lời xì xầm không còn. Phần vì cậu không còn là nhân tố kích thích sự mới mẻ đối với họ, phần vì người ta bắt đầu hiểu ra cậu có thể là một thằng đần, nhưng xuất thân của cậu nhất định không đơn giản. Việc cậu vẫn còn ngồi lù lù trong công ty này thể hiện rõ điều đó. Vậy nên tốt nhất không nên đụng đến Lương, ít nhất là cho đến khi biết chính xác cậu ta là ai.

Có phải chị cảm thấy em rất vô dụng?

Lương lí nhí trong cổ họng. Cô làm ra vẻ giật mình. Quay qua quay lại sau đó lại làm ra vẻ vỡ lẽ thì ra là cậu ta đang trò chuyện với cô. Gương mặt Lương tỏ vẻ xấu hổ. Cô thấy không cần đùa nữa. Vừa tiếp tục công việc của mình, cô vừa nói:

Không cần lo nghĩ, dù thế nào, cuối năm đánh giá, cậu cũng sẽ là nhân viên đạt loại khá trở lên thôi.

Em không nói về điều đó. Em biết rằng em rất vô dụng.

Cậu muốn nhận được sự khích lệ?

Em ước gì có ai đó có thể nói cho em biết em phải làm gì.

Tôi cũng thường ước thế đấy!

Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt rồi. Lương thở dài, nom cậu càng có vẻ yếu ớt. Cô vỗ nhẹ vào vai Lương, hàm ý bảo cậu cố gắng lên. Nhưng có thể điều này không ích gì. Nếu con người tự dưng có được sức mạnh chuyển mình sau ba từ “cố gắng lên” hẳn trái đất sẽ phải đối mặt với nguy cơ dư thừa năng lượng ở mỗi con người. Ngày nay, nếu cần, người ta thường ban phát cho nhau câu nói: cố gắng lên, cố gắng lên… Có thật cái một con người cần chỉ là cố gắng lên?

Lương rời công ty vào lúc 5 giờ chiều. Đó là thời gian nghỉ đúng quy định của công ty. Cậu luôn biến đi vào giờ đó. Thực chất cậu có thể lẻn về sớm hơn vì cậu vốn chẳng có gì phải làm. Nhưng có vẻ như cậu cũng chẳng có việc gì làm ở nơi khác để phải vội vã. Lương thường lang thang sau giờ làm việc. Cậu di chuyển bằng đôi chân và xe buýt. Cậu giống một sinh viên năm nhất gầy gò và luôn ở vào tình trạng hết tiền. Đi qua những con phố và đôi lần dừng lại rất lâu ở chỗ này chỗ khác. Trong đôi mắt Lương, thỉnh thoảng ánh lên nỗi bi thương. Nhưng phần lớn, người ta thấy cậu bước đi trên đường trong trạng thái lờ đờ và mệt mỏi. Người ta không thể hiểu, tại sao một thanh niên như cậu lại khoác cái vẻ của một ông già đã vượt qua một hành trình rất dài để đến được với giấc mơ của mình. Và cuối cùng thì quá mệt mỏi để thực hiện bước cuối cùng, chạm vào và sở hữu giấc mơ ấy. Có lúc Lương ngồi lại trên một vệ đường sạch sẽ và không bị lấn chiếm thành bãi giữ xe hay thành chốn kinh doanh vỉa hè. Cậu ngồi như tượng. Cuộc sống đối với cậu dường như chỉ là dòng chảy của những ký ức.

Quãng 9 hay 10 giờ tối, Lương đặt chân về nhà. Cậu thường đi chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Nó cho thấy điểm dừng cuối cùng của cậu là vì cậu chẳng còn nơi nào để đi. Nhà cậu ở ngay trung tâm thành phố. Một cánh cổng sắt kiên cố rào chắn nó với xung quanh. Khi cánh cổng sắt ấy mở ra, người ta thấy bị mê hoặc bởi vẻ đẹp sang trọng mà nó phô bày. Một tòa nhà cao năm tầng, với thang máy được dùng cho việc lên xuống, cho chỉ một gia đình với ba con người cùng vài người giúp việc ở. Đó là nơi mà Lương sinh sống. Nhà của cậu. Gia đình của cậu. Nơi mà cậu đang bước vào một cách khó nhọc. Đến một đứa trẻ có đôi chân tật nguyền cũng không bước đi khó khăn đến thế…

(Còn tiếp)

9 nhận xét:


  1. The dark at 05/07/2011 07:24 am comment

    Từ hôm qua đến giờ, em cứ nghĩ đến những tác phẩm của chị. Em vừa nghĩ ra cái điểm mà em thấy hơi "vướng"(chắc là lòng em thấy không hợp với những cách sống như thế ) trong các tác phẩm của chị, nói đúng hơn là các nhân vật. Thì ra là các nhân vật của chị có tâm hồn rất "cứng", ít biến đổi qua những tình tiết của chuyện chị ạ. Và các tác phẩm của chị, hình như chỉ nói đến tương tác giữa những tâm hồn ấy, với nhau và với cuộc đời. Kiểu như những cây liễu, rủ xuống hồ khi trời không có gió, hoặc là xao động trong gió. Nhưng gốc liễu thì vẫn đứng yên, có thể là thản nhiên, cũng có thể là gắng gượng để vẫn đứng bên bờ hồ để là 1 gốc liễu. Em viết cảm nhận của em như vậy, không có ý gì phê bình hay mong chờ sự đổi khác đâu chị nhé. Hihi. À, với em, chị là nhà văn đặc biệt nhất đấy. Vì các tác phẩm của chị chiếm kỷ lục về thời gian mà em đọc, cũng được hơn nửa năm rồi còn gì. Cuốn tiểu thuyết mà em thấy khó đọc nhất là "Ký sự những mối tình nghèo" của Vasco Pratolini thì em cũng chỉ đọc trong 1 tuần. ( mong chị sớm hoàn thành cả 2 tác phẩm)

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 05/09/2011 07:21 pm reply

      Ờ, chẳng ai hợp với cách sống của ai đâu. Chỉ là "người ta sống bằng cách để cho người khác sống" - vậy thôi! Chị cảm thấy em là một người đọc nghiêm túc. Nếu mà chị có được một danh sách người đọc lý tưởng, chị nghĩ tên em không đứng nhất cũng đứng nhì. À, chị chỉ là người viết thôi, không phải nhà văn. Nhưng khi đọc cái câu em bảo chị là "nhà văn đặc biệt nhất", quả thực mặt chị đã trở nên như thế này (khó coi nhỉ ^ . ^)

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 05/07/2011 12:49 pm comment [hidden]

    Theo mình: Trong tình yêu, không thể thiếu sự cởi mở với nhau. Mình thấy giữa Lâm và nữ nhân vật chính vẫn còn quá giữ khoảng cách với nhau, và hai người họ dường như không có điểm chung nào; Nên ! Để gắn kết với nhau, mình thấy quả thật rất khó Mặt Trời Nhỏ ! Tuy có cùng sở thích với Tinh Yên ( mình thích gọi nữ nhân vật chính tên này ) có thể chia sẻ với cô về nghiệp văn chương, nhưng khoảng cách tuổi tác và học vị có đủ để hai người đến với nhau ? Lương ! Cuộc sống giàu sang vẫn không khỏa lấp được nỗi buồn trong mắt cậu. Mình thấy Lương không phải người đần mà hiền lành thì đúng hơn. Hiền lành đến mức trở lên nhút nhát. Dường như Lương sống quá nội tâm nên không có ai là bạn. Cậu có vẻ cũng đã yêu Tịnh Yên, nhưng có lẽ cậu sẽ mãi mãi câm lặng với mối tình này. Hi.. Đây là cảm nhận của mình khi đọc tác phẩm này của bạn.Còn kết cục như thế nào? thì đang chờ bạn cho ra đáp án.. Ngày mới an lành nha !

    Trả lờiXóa

  3. singlestar at 05/07/2011 09:29 pm comment

    Đọc phần truyện này mình bỗng nghĩ đến bài Quỳnh hương của Trịnh Công Sơn "Anh mang cho em một chút buồn Vì anh như sông lênh đênh Môi em cho anh một cánh hồng Lụa là phút ấy chưa quên. .... Thôi chào em Về giữa phố xá thênh thang Không gì vui Thì hãy gắng nhớ đôi lời." Tuy là chưa hiểu hết những gì thâm ý trong bài hát này nhưng mình cũng có cảm nhật rằng những con người đó cũng muốn đến với nhau thật đấy nhưng chính họ còn giữ một cái "tôi" cho riêng mình quá lớn.Cũng bởi vì vậy mà khó hòa nhập vào cái ta chung và cuộc sống mới tẻ nhạt và chìm trong thế giới của riêng mình. vài suy nghĩ của mình, chúc bạn luôn vui vẻ nhe!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 05/09/2011 07:34 pm reply

      Mình không rõ bạn có đọc các phần trước không, tuy thế cảm nhận của bạn lần này khá chính xác. Có điều ko hẳn là vấn đề cái "tôi".

      Xóa

  4. singlestar at 05/11/2011 10:53 pm comment

    Ke..ke..tha cho mình đi nhé, mình chỉ đọc phần này thui! Mình cũng biết là cô gái này sống nội tâm, mình cũng thuộc như thế nhưng có lẽ tại sao họ ít cởi mở thì mình vẫn chưa lý giải đc cho chính mình nữa! Cũng ko hẳn là lý do cái "tôi", mình cũng chẳng biết tại sao nữa! Chúc bạn luôn vui nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 05/12/2011 02:25 pm reply

      Ai bắt bạn đọc nào?!

      Xóa

  5. singlestar at 05/12/2011 09:58 pm comment

    Vậy mình cứ tưởng...hình như lúc trước bạn bắt mình đọc đó!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 05/16/2011 09:15 am reply

      Mình chưa từng bắt bạn hay ai đó đọc cái gì mình viết cả. Khi mình hỏi bạn đã đọc các phần chưa là bởi vì mình muốn nói với bạn, khi nhận xét về một phần mà nó là sự tiếp nối của những phần khác, thì để nhận xét chính xác, ít nhất người ta cũng phải đọc hết nó.

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...