Bỗng dưng tôi không thể nhớ chính xác mình bắt đầu nghỉ việc
vào đầu tháng chín hay tháng mười. Có lẽ đó là quãng thời gian của rất nhiều những
lo lắng, và có lẽ vì tôi cứ thường xuyên lo lắng, nỗi lo của ngày hôm qua và
hôm nay cứ thế trộn vào nhau, thành ra tôi chẳng còn gì để nhớ, hị. Tôi đã dự định
chỉ nghỉ việc khi đã tìm được công việc mới. Đó là điều mọi người thường làm. Kinh
nghiệm cũng nói với tôi, tôi chẳng nên liều lĩnh, cái giá phải trả có thể kéo
dài nhiều năm sau. Song, có lẽ người ta chỉ già đi chứ không lớn khôn thêm, tôi
vẫn hành động như trước đây đã từng.
Tôi nhớ những buổi sáng ghé một sạp báo vỉa hè, mua hai tờ
tin trước khi đến công ty mỗi ngày. Đã trở thành thói quen mà giờ đây con đường
này tôi đã không còn đi. Và bà bác tóc bạc nhiều, đôi lần ngủ gật trong những buổi
sớm mệt nhọc, mỗi lần thấy tôi trờ xe tới đã cuộn sẵn hai tờ báo chờ tôi, hẳn có
thắc mắc trong mấy ngày đầu (tôi áy náy khi nghĩ về, như thể việc tôi không mua
báo của bà là một hành vi phá vỡ sự cam kết). Tôi không biết bà bác tên gì, tôi
không trò chuyện riêng với bà. Chỉ có lần bà bảo tôi, chỉ vào người đàn ông vừa
rời khỏi, đang chống gậy đi khập khiễng, rằng ông ta mỗi ngày đều mua báo của
bà, “thả dê” bà, làm cho bà cảm thấy sợ. Và khi nói, bà đỏ mặt cười rạng rỡ. Và
tôi nghĩ bà vui mừng hơn là bà cảm thấy sợ. Và thốt nhiên tôi nhận ra, tính nữ
của một người đàn bà, trong quan hệ với đàn ông, nếu có, thì theo họ suốt cuộc
đời.