Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Mối tình đầu

Chuyến bay cất cánh lúc chín giờ. Tôi đã có mặt ở đây từ rất sớm. Tôi muốn đưa tiễn cậu ấy, nhìn cậu ấy, và nếu có thể nói với cậu ấy rằng, với tôi, cậu ấy thật đặc biệt và những cảm xúc mà tôi đã có, sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Nhưng dường như đã muộn rồi. Tôi đã chậm, ngay từ lúc bắt đầu, dù tôi là người đầu tiên…

Tôi là người đầu tiên phát hiện ra cậu ấy. Cậu ấy mười sáu tuổi. Và rất xinh trai. Chúng tôi đều vào lớp mười. Học chung một trường nhưng khác lớp. Đó là ngày đầu tiên của năm học mới, trên chiếc xe buýt, tôi nhìn thấy cậu ấy lên xe ở giữa chặng đường. Nắng theo cậu ấy vào trong xe, và gió nhẹ đưa mái tóc cậu ấy, trông cậu ấy thật giống một hoàng tử bước ra từ những thiên truyện cổ tích mà tôi từng đọc khi còn bé. Tôi thậm chí nghe thấy tiếng chim hót trong nắng và nhìn thấy cảnh thảo nguyên xanh ngát một màu. Là thiên nhiên tuyệt vời khiến tâm hồn tôi thư thái. Tôi cứ nhìn cậu ấy đăm đăm, trong khi cậu ấy mỗi lúc một tiến lại gần chỗ tôi ngồi, mỗi lúc một gần. Tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi chưa từng biết đến cảm giác này. Tôi không hiểu tại sao.

Cậu ấy ngồi cạnh tôi, và không nói gì cả chặng đường. Tôi cũng giữ lặng im. Thảng lơ đễnh quay đầu về phía cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn gương mặt thanh thoát của cậu ấy phản chiếu trong tấm gương. Tôi muốn ngắm nhìn gương mặt này mãi. Tự nhiên suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi xấu hổ. Một vài khoảnh khắc nào đó, cậu ấy cũng hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Và ánh mắt chúng tôi khi đó chạm nhau. Ánh mắt cậu ấy như dừng lại nhìn tôi chăm chú. Tôi vội lập tức hướng tầm nhìn ngao du đường phố. Ngồi gần nhau hơn hai mươi phút, chúng tôi vẫn không mở lời với nhau một tiếng nào. Không có lời nào thốt ra trong ngày hôm đó. Chỉ có tâm hồn tôi là mãi lưu giữ hình ảnh thư sinh hiền lành của cậu ấy. Thật dễ thương!

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

Quá trẻ để chết, quá già để sống

Cho những người trẻ cứ nghĩ mình già
Và những người già tưởng mình không còn trẻ

Mùa xuân năm 27 tuổi, khi ai đó hỏi về tuổi của tôi, tôi vẫn rất tự nhiên bảo, tôi 27 tuổi. Bọn họ ai nấy đều ngạc nhiên, sau đó bảo tôi là tôi trẻ quá. Tôi không bao giờ thích kiểu phản ứng này. Họ bảo tôi quá trẻ vì họ nghĩ tôi chỉ có thể đang ở lứa tuổi 20, không thể là một phụ nữ đang bước dần về ngưỡng 30. Nhưng tôi nghĩ tôi trẻ, vì tôi mới có 27 tuổi, nghĩa là chẳng có gì liên quan đến ngoại hình của tôi hết. Tôi muốn nói, 27 tuổi, tôi vẫn còn là một người trẻ. Vậy nên cái cách họ giật mình, cái cách họ phản ứng khiến tôi rất không hiểu. Rằng với họ, tại sao một phụ nữ 27 tuổi lại không phải là vẫn đang đường hoàng ở trong độ tuổi trẻ trung của cô ta? Khi một cô gái bằng tuổi tôi nói với một cậu thanh niên rằng cô ta đã già và dường như cô ta chẳng còn thời gian để mà làm một điều gì khác trong cuộc sống, cậu thanh niên này rất cảm thông cho cô ta và bảo rằng bản thân cậu thì còn rất trẻ và cậu chẳng mấy khi lo nghĩ về thời gian. Hai người bọn họ không ý thức được rằng họ bằng tuổi nhau. Phụ nữ thường cảm thấy tuổi tác chống lại họ, quan điểm của người khác chống lại họ, thật ra đầu tiên tự họ đã chống lại mình.

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Rộng trải, nguyên lành, thảnh thơi...


Mùa xuân năm nay tôi đi du lịch. Đó là một hành trình ngắn. Khoảng 300 km. Bạn đồng hành của tôi là một người chu đáo nhưng không dễ chịu, hiếm khi cười, trừ những lúc kể câu chuyện nào đó mà cô ấy thường kết thúc bằng câu “tức cười lắm” (để kèm theo đó là nụ cười trên môi) dù rằng những câu chuyện đó thì lại thường buồn. Như tuổi thơ đầy mất mát mà những đứa trẻ thì vẫn cứ phải hồn nhiên mà sống…

Chuyến xe trở mình chậm rãi trong suốt lượt đi để rồi tăng tốc kỳ lạ trong lượt về. Quang cảnh hai bên đường không có gì là báo hiệu mùa xuân. Mọi thứ giống hệt một chuyến du lịch vào mùa hè. Một bên vẫn là núi đá khô cằn với cơ man xương rồng gai góc và đối ngược lại là biển xanh nằm phơi mình dưới cái nắng vàng rực rỡ. Ngay cả những ngôi nhà cũng im lìm trong những ngày đầu năm mới. Không có hoa dọc đường đi, đó đây chỉ lác đác vài chậu cúc vạn thọ để thẫn thờ nơi hàng hiên một, hai ngôi nhà khép kín cửa nào đó.

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...