Chuyến bay cất cánh lúc chín giờ. Tôi đã có mặt ở đây từ rất sớm. Tôi muốn đưa tiễn cậu ấy, nhìn cậu ấy, và nếu có thể nói với cậu ấy rằng, với tôi, cậu ấy thật đặc biệt và những cảm xúc mà tôi đã có, sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Nhưng dường như đã muộn rồi. Tôi đã chậm, ngay từ lúc bắt đầu, dù tôi là người đầu tiên…
Tôi là người đầu tiên phát hiện ra cậu ấy. Cậu ấy mười sáu tuổi. Và rất xinh trai. Chúng tôi đều vào lớp mười. Học chung một trường nhưng khác lớp. Đó là ngày đầu tiên của năm học mới, trên chiếc xe buýt, tôi nhìn thấy cậu ấy lên xe ở giữa chặng đường. Nắng theo cậu ấy vào trong xe, và gió nhẹ đưa mái tóc cậu ấy, trông cậu ấy thật giống một hoàng tử bước ra từ những thiên truyện cổ tích mà tôi từng đọc khi còn bé. Tôi thậm chí nghe thấy tiếng chim hót trong nắng và nhìn thấy cảnh thảo nguyên xanh ngát một màu. Là thiên nhiên tuyệt vời khiến tâm hồn tôi thư thái. Tôi cứ nhìn cậu ấy đăm đăm, trong khi cậu ấy mỗi lúc một tiến lại gần chỗ tôi ngồi, mỗi lúc một gần. Tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi chưa từng biết đến cảm giác này. Tôi không hiểu tại sao.
Cậu ấy ngồi cạnh tôi, và không nói gì cả chặng đường. Tôi cũng giữ lặng im. Thảng lơ đễnh quay đầu về phía cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn gương mặt thanh thoát của cậu ấy phản chiếu trong tấm gương. Tôi muốn ngắm nhìn gương mặt này mãi. Tự nhiên suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi xấu hổ. Một vài khoảnh khắc nào đó, cậu ấy cũng hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Và ánh mắt chúng tôi khi đó chạm nhau. Ánh mắt cậu ấy như dừng lại nhìn tôi chăm chú. Tôi vội lập tức hướng tầm nhìn ngao du đường phố. Ngồi gần nhau hơn hai mươi phút, chúng tôi vẫn không mở lời với nhau một tiếng nào. Không có lời nào thốt ra trong ngày hôm đó. Chỉ có tâm hồn tôi là mãi lưu giữ hình ảnh thư sinh hiền lành của cậu ấy. Thật dễ thương!