12. Mẹ hỏi tôi, con định về ở tới bao giờ? Tôi bảo, con về ở luôn. Mẹ ôm chầm lấy tôi, sau đó còn bật khóc nức nở. Tôi vuốt ve lưng mẹ, tự nói với lòng mình: Vâng, con đã về rồi. Cuối cùng là con đã về rồi. Ngày tôi rời bỏ quê nhà, tôi mang theo trong lồng ngực trái tim tổn thương và cô đơn. Nhưng sống bao nhiêu năm ở nơi đất lạ, trái tim tôi cũng không ấm áp hơn, còn trống trải thêm bởi thiếu vắng tình cảm. Tôi trốn chạy để nhận lấy hư không, trốn chạy để thấy ký ức không những không tan biến, còn trở thành gánh nặng làm mệt mỏi đời tôi. Tất cả đã đến lúc phải buông bỏ, phải quyết tâm buông bỏ. Bắt đầu lại, từ ở chính nơi đã chứa đựng bao ký ức đau buồn, gia đình của tôi...
Cuối trời mùa hạ, nắng nhẹ dần nhưng gió còn hiu hắt. Tôi thường ra vườn, giúp bố tôi chăm sóc vườn hoa lan. Sức khỏe của ông có dấu hiệu sa sút, có vẻ như thời gian của người già chỉ tính từng ngày, từng giờ. Thật may mắn tôi đã trở về kịp lúc, ít nhất có thể cho ông chút niềm vui đoàn tụ. Ngôi nhà có thêm người ở, có thêm niềm vui, có thêm sinh khí. Tôi sống những ngày thư nhàn, không còn mơ những giấc mơ đau thương, cũng không biết là vì tôi đã biết chấp nhận những được – mất ở đời hay là vì trong giấc mơ cuối cùng về em trai, vào cái đêm đầu tiên tôi về ở hẳn nhà, tôi đã kịp nắm lấy tay em mà nói trong nước mắt:
Chị thương em, sự biệt li này thật không đáng có. Tất cả chúng ta đều nợ em một lời xin lỗi. Nhưng chị xin em hãy tha thứ và cho phép mọi người được sống một cuộc đời mới. Hãy để tất cả chúng ta được hạnh phúc dù có thiếu vắng nhau.