Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

Gia đình dấu yêu 3

5. Nhịp điệu cuộc sống

Sau khi kết hôn, chị Mi vẫn về nhà ăn cơm trưa cùng mẹ như lúc trước. Tuy chị nói vì nhà chồng quá xa chỗ làm không tiện đi đi về về nhưng tôi thừa biết chị không muốn động tay vào việc bếp núc, có thể tránh được lúc nào thì tránh. Thành thử nỗi buồn của tôi trong đám cưới chị bỗng chốc trở nên vô duyên. Tôi vẫn gặp chị hàng ngày, và lúc này thì tôi tin rằng điều đó là không cần thiết. Chị vẫn liên tục chất vấn tình hình công việc của tôi, cho rằng trong ba người, tôi là người đáng lo hơn cả. Bởi tôi không tìm được điều tôi thực sự muốn làm, cho nên dù làm gì, tôi cũng rơi vào tình trạng thất vọng. Cho dù kiếm được tiền nhưng tôi không vui, cảm thấy đời mình hết sức vô nghĩa. Chị Mi biết tỏng bụng dạ tôi cho nên không ngừng vạch sẵn cho tôi một con đường. Từ từ, tôi ít về nhà vào dịp trưa.

Tôn sang Úc, ban đầu gọi điện và gửi email khá thường xuyên nhưng từ từ cũng thưa dần. Tôi nghĩ nó học hành chăm chỉ và làm thêm vất vả. Mẹ tôi không biết rằng nó quyết tâm ở lại Úc cho nên nhất định phải tốt nghiệp thạc sĩ loại ưu. Chị Mi can không nên vội nói với mẹ nhưng tôi tin rằng, điều gì tốt cho Tôn, mẹ nhất định ủng hộ. Tôn là đứa rất ít biểu lộ cảm xúc, bao giờ nó cũng cố gắng làm một người đàn ông chân chính, trụ cột của gia đình. Đổi ngược lại, chúng tôi vẫn luôn xem nó là một đứa trẻ cần được yêu thương và chăm sóc nhất. Thật kỳ lạ là lớn lên trong sự chăm bẵm của cả ba người phụ nữ, Tôn vẫn đường hoàng trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Tất cả chúng tôi đều tự hào dù không nói ra.

Mẹ tôi muốn chị Mi mau sinh em bé nhưng hai anh chị đều mê mải theo đuổi sự nghiệp, dường như chuyện làm cha làm mẹ vẫn chưa có trong kế hoạch của họ. Tôi nghĩ những đôi lứa mới kết hôn nhất định toàn sống trong thời kì trăng mật ngọt ngào và lãng mạn. Trên vẻ mặt họ chắc chắn khắc những chữ như: “Hạnh phúc”, “Tuyệt diệu”, “Yêu em”, Yêu anh” ….
Tôi đã lầm hoặc giả cái tôi nghĩ chỉ là một khả năng chứ không phải là chân lý bởi vì tôi đã nhìn thấy, chị tôi và anh rể, họ giống đối tác làm ăn hơn là một cặp vợ chồng son. Vẻ mặt họ là vẻ mặt thành công của một người đã mua được đúng món hàng ưng ý, đã được đáp ứng đúng chuẩn một dịch vụ theo nhu cầu. Hai anh chị không say mê nhau. Tôi nhớ rằng tôi đã từng nói điều này với chị Mi, khi chị hỏi tôi nghĩ sao về việc chị tiến tới với anh. Thật ra hôn nhân không giống với tình yêu, đó là một lựa chọn cần có sự tham gia của lý tính. Chị đã cứng rắn nói với tôi quan điểm hôn nhân của chị nhưng thỉnh thoảng tôi phát hiện ánh mắt chị không còn vui tươi như thời con gái. Có một nỗi lo lắng trong sâu thẳm trái tim chị. Tôi tự hỏi có điều gì mà người chị sắc sảo của tôi không mạnh dạn nói ra như bản tính chị trước giờ?

6. Em cùng cha khác mẹ

Dù chưa từng nghĩ đến, tôi vẫn ý thức được rằng tôi không chỉ có một đứa em trai. Tôi còn hai đứa em nữa, một trai và một gái. Là con của bố tôi với người vợ sau. Tôi chưa từng gặp chúng, cũng không thắc mắc nom chúng thế nào, học hành ra sao, đã đi tới bước nào trong quá trình trưởng thành. Nếu có tình cờ gặp chúng đâu đó giữa tấp nập dòng đời, hẳn tôi sẽ không nhận ra hoặc khi buộc phải biết tôi cũng sẽ tảng lờ như không quen. Tuy tôi hiểu chúng không có lỗi gì, trong thâm tâm tôi vẫn không sao thừa nhận.

Tôi làm việc bán thời gian trong một thư viện tổng hợp. Thứ duy nhất khiến tôi làm công việc này là tôi có thể đọc sách miễn phí ngay cả trong giờ làm việc và cũng chẳng cần nhiều kỹ năng giao tiếp. Khi đó tôi vừa bỏ việc ở một công ty lớn – công việc đầu tiên nghiêm túc mà tôi thành thực mong rằng tôi có thể làm cho đến hết tuổi lao động kể từ ngày ra trường. Tôi nhanh chóng rơi vào trạng thái mà người ta có thể gọi là trầm uất, mất niềm tin và không lý tưởng. Thư viện phút chốc trở thành cái gác xép mà năm xưa khi còn bé tôi thường hay trốn vào. Sự bình lặng thân thuộc khiến cho tâm hồn tôi thanh thản trong khi những tàng sách đồ sộ trước mặt làm nảy sinh trong tôi lòng thán phục. Tôi đọc hết quyển này đến quyển khác, với nhiều thể loại và chủ đề khác nhau nhưng chỉ chú mục vào những gì bản thân ham thích. Cho nên tôi không đi sâu vào kiến thức mà chỉ kiếm tìm sự phong phú của những cung bậc cảm xúc nhằm khỏa lấp sự trống trải trong trái tim mình.

Tôi gặp hai đứa con của cha tôi ở đó. Tất nhiên tôi nhận ra chúng vì chúng nhận ra tôi. Chúng là chị em song sinh (thật kỳ lạ!). Đứa con trai có vẻ gầy và thấp hơn đứa con gái một chút. Có lẽ vì chúng đang trong thời kỳ dậy thì và con gái thì bao giờ cũng phát triển sớm hơn con trai. Chúng hầu như mang những đường nét của người đàn bà ấy, duy chỉ có khuôn miệng và nụ cười rất giống cha tôi, có nghĩa là cũng giống chị Mi và Tôn.

- Chị có đôi mắt của bố. Nhìn bên ngoài thế này trông giống hơn trong hình rất nhiều.

Đứa con gái vui vẻ bắt chuyện với tôi trong khi cậu em nhìn tôi tỏ vẻ ngần ngại. Tôi thấy lúng túng. Chúng cư xử như thể rằng mối quan hệ của chúng tôi hết sức tự nhiên và thân thuộc. Kỳ thực có một phần đúng như vậy. Nhưng dẫu sao chúng và tôi không cùng một mẹ sinh ra và mẹ chúng là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của gia đình chúng tôi. Tôi có thể nào bình thản mở rộng vòng tay và cất tiếng gọi: “Hai em à!” không?

- Mẹ nói chị rất đặc biệt, trong khi bố bảo chị trưởng thành quá nhanh nhưng lại sẽ chẳng bao giờ khôn lớn được. Em không hiểu đâu cho nên em đã rất tò mò. Bố cũng kể cho em nghe nhiều mọi người, em mong được gặp anh chị lắm!

Những lời thoại mượt mà và lưu loát, tôi thấy hơi khó chịu nhưng tôi vẫn nhận thấy ánh mắt cô bé nhìn thẳng vào tôi rất trong sáng. Tuy không nghiên cứu tâm lý học tôi hiểu cô bé không nói dối. Chỉ là tôi mang mặc cảm của một con người thất bại, muốn giấu mình trước tất cả nhân gian, nhưng hai đứa trẻ này như thể phát hiện ra thân thế của tôi và dồn tôi phải xấu hổ đối mặt với trạng thái tinh thần tiêu cực của mình. Tôi thậm chí đã không tình cờ khoác trên mình bộ cánh đủ trang trọng cho cuộc gặp gỡ đầu tiên này.

- Hai em muốn mượn sách phải không? Thế thì hãy đưa thẻ đây và hẹn gặp lại. Và, nhớ trả sách đúng hẹn đấy!

Tôi đã không thân thiện. Chúng bỏ đi sau khi trao cho tôi cái nhìn và nụ cười của những đứa trẻ vừa bị tước đoạt mất món đồ chơi yêu thích nhất nhưng buộc phải hiểu rằng món đồ chơi đó không dành cho chúng.
Tôi tiếp tục đọc sách với ý nghĩ rằng việc này rốt cuộc cũng sẽ chẳng giúp ích được gì cho tôi.

(Còn tiếp)

1 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 08/06/2010 02:58 pm comment

    Các mối quan hệ cùng cha khác mẹ thỉnh thoảng lại là đề tài để chị em mình đem ra thảo luận.Trong mắt các ông cha thì "con nào cũng là con". Việc con cái mình phân biệt anh em cùng cha cùng mẹ với anh em cùng cha khác mẹ,khiến nhiều ông cha không hiểu nổi. Để thương một người em khác mẹ thật chẳng dễ dàng chút nào. Vì mẹ nó là thủ phạm chính khiến chị em mình mất cha,khiến tình cảm của cha dành cho chị em mình bị sút giảm.Đó là chưa kể mẹ mình mất đi một chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời. Thế nên,thật khó mà xem em khác mẹ như em ruột của mình.Dù sao 50% dòng máu trong người đứa em này cũng là của người khác,nên không thể xem là ruột thịt hoàn toàn được...

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...