Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Mộng

(Đăng trên Phụ nữ Chủ nhật số 49 ngày 16/12/2007 tuy nhiên tòa soạn tự đổi tên thành “Tình xa” – có lẽ vì nhầm lẫn. Tên thực sự chỉ có một chữ “Mộng”).

Tôi không rõ anh là ai…

Chỉ thấy anh vẫn thường xuất hiện vào khoảng thời gian này trong năm. Vẫn vẻ mặt đó, vóc dáng đó, cử chỉ đó, động tác đó… Không có gì thay đổi…Con người bị thói quen nghiền nát. Dù sao thì anh đẹp trai…Ai cũng công nhận điều đó. Và vì anh đẹp trai, không cô gái nào không để ý đến anh.
Tôi để ý đến anh. Không vì anh đẹp trai.
Tôi để ý đến anh. Vì anh cô đơn. Anh cô đơn khi chỉ có một mình. Càng cô đơn khi đứng trong đám đông người. Anh luôn riêng một góc trời. Con người đơn lẻ. Lòng tôi âm thầm quyết định. Chúng tôi là một cặp.

Nhưng, tôi vẫn không rõ anh là ai…

Khi yêu người ta trở nên mơ mộng, đặc biệt là phụ nữ. Tôi không ngoại lệ. Tôi nghĩ đến những giờ phút chúng tôi ở bên nhau. Có lẽ chúng tôi sẽ không nói nhiều. Những điều quan trọng nhất thường lại là những điều không thể nói bằng lời. Vả lại, tôi đã nghe quá nhiều. Hầu hết đều là những điều tôi chẳng muốn nghe. Có quá nhiều người luôn nói những điều mà chính bản thân họ chẳng muốn nghe từ miệng người khác. Có quá nhiều người chỉ thích độc thoại trong một cuộc đối thoại. Và có không ít người chẳng bao giờ nói được điều gì có ý nghĩa. Ngôn từ đẹp đôi khi rất xa lạ trong đời sống thường nhật. Chúng có nhiều trong phim ảnh, trong sách vở. Người ta đọc, người ta nghe rồi người ta quên. Tiếng nói chỉ là chuyện của cá nhân. Phản hồi của người khác không có gì quan trọng. Tôi thực sự không mong mỏi rồi gắn bó suốt đời với tôi sẽ là một cái ti vi phát thanh không ngừng. Sẽ không có cái điều khiển nào đủ hiệu lực cho trọn một cuộc đời. Và tôi sẽ phát điên…

Tôi là một nhân viên trực tổng đài điện thoại. Mỗi tháng tôi nhận gần bốn ngàn cuộc gọi từ khách hàng. Ngần ấy con người, tôi đều không biết đến gương mặt dáng hình. Nhưng ngần ấy con người, tôi đều phải xem như nhau, tất thảy là thượng đế tôi tận tụy phục vụ. Suốt ngày tôi dán mắt vào màn hình, đeo tai nghe, miệng luôn chực sẵn lời chào thân ái nhất. Những cuộc gọi lịch sự nhã nhặn, những cuộc gọi gay gắt tức giận, những cuộc gọi vô thưởng vô phạt, những cuộc gọi rên rỉ sầu muộn…Việc của tôi là nghe và giải thích. Giải thích và nghe. Nghe và giải thích. Tất cả ngày của tôi. Tất cả đời của tôi. Có lúc tôi trở nên chán nản. Tựa như viễn cảnh người vợ yêu chồng và gia đình thế nào, cũng không tránh khỏi giây phút thốt lên lời mệt mỏi buông xuôi. Chỉ là giây phút thôi. Rồi đâu lại vào đấy.


Tôi vẫn mỗi ngày, dán mắt vào màn hình, tận tụy phục vụ cả những người khó ưa nhất…

Anh luôn ăn trưa một mình. Từ bàn này nhìn sang, tôi như thấy trong anh một sự tĩnh lặng không gì có thể làm xáo động. Anh tồn tại không tương thích với sự ồn ào xung quanh. Anh là một thế giới khác, biệt lập với nhân sinh đầy tiếng nói. Tôi ở trong sự vây bọc của những âm thanh người, nhẹ nhàng yêu lấy cái lặng thinh nơi anh. Một khắc nào đó, nếu chúng tôi ở bên nhau hiền lành, tình yêu sẽ đến thôi. Tôi vu vơ thầm nghĩ, bỏ lọt mọi cười nói đồng nghiệp. Liệu có lúc nào đó, bước chân anh và bước chân tôi tình cờ chạm nhau, để cùng song hành trên một nẻo đường. Cuộc đời quá cô độc. Tôi cần một bạn lòng thấu hiểu nhau, từ trong tận cái lặng im ân cần.

Mùa xuân. Tôi nhận được thiệp cưới. Dấu bưu điện của thành phố Đà Lạt. Cô bạn thân thời đại học đã quyết định giã từ đời sống độc thân. Tôi khăn gói lên đường, vỏn vẹn ba ngày nghỉ phép. Ngày cuối cùng trước khi đi, tôi hướng mắt nhìn sang chiếc bàn anh đang ngồi. Biết khi quay trở lại thì cũng là thời điểm anh không còn ở đây. Hai năm nay, tôi vẫn thường tự hỏi. Những đợt trông thấy anh thế này liệu có là lần cuối. Nhưng vẫn hai năm nay, anh cố định một sự trở đi trở về. Tôi cũng hai năm nay, chợt phát giác thấy mình như sống trong tâm trạng luôn ngóng đợi anh. Dù là không từng hò hẹn nhau bao giờ…

Tôi gặp lại một số bạn bè cũ. Nhìn nhau cái nhìn xao xuyến. Một thời sinh viên dường như trở về. Đâu đó vẫn như có tiếng trách tôi ngày ấy chỉ lẳng lặng riêng một góc trời, không tiếng nói tiếng cười, không tâm tư cởi mở.
Thì bây giờ cô ấy vẫn thế…
Nhân buông lời hững hờ. Tôi nhìn Nhân. Nhớ bờ vai Nhân ngày xưa quay đi mệt mỏi trước cái ơ thờ tôi. Ngày ấy, không biết từ bao giờ, chúng tôi không còn nhìn nhau mỉm cười nữa. Cho đến hôm nay, sau năm năm, gặp nhau, nụ cười nom sao hắt hiu đượm buồn. Có những ngăn cách hình thành mà chẳng hiểu vì đâu...

Tôi mừng đám cưới bạn. Ngày vui chợt thấy mình đơn lẻ. Bàn tay vỗ theo lời ca chúc mừng nhưng tâm hồn không nhịp điệu. Chợt nhớ quay quắt cái thinh lặng của người mình chưa biết rõ là ai. Nhớ dáng anh ưu tư một mình giữa những buổi trưa quán xá ồn ào, nhớ gương mặt anh đăm chiêu những u ẩn trong lòng, nhớ cả nét hoang lạnh thảng lại ánh trong đôi mắt anh. Nỗi cô đơn của anh đâm vào tim tôi. Tôi chưa một lần thôi nhớ.

Phố núi đêm chìm trong màn sương trắng xóa, lạnh lẽo. Nhân đưa tôi dạo hồ Xuân Hương, cùng ngồi uống với nhau một ly sữa nóng thơm lừng mùi đậu nành. Ngày mai là từ biệt. Những cuộc từ biệt chẳng mấy khi hứa được ngày hẹn gặp. Không nước mắt, nhưng tôi có cảm tưởng buồn bã. Nhân không nói gì, tôi cũng không. Đêm Đà Lạt tĩnh mịch. Chúng tôi ngồi bên nhau hiền lành. Đã hơn một lần, nhưng vì sao tình yêu không thể chạm tới?!

Anh yêu một cô gái có trái tim không cởi mở. Ngày xưa, Nhân nói…

Làn khói tỏa ra từ ly sữa ấm nóng làm mắt tôi chợt nhòa…

Sài Gòn không nhận ra tôi. Tôi đi đâu về đây luôn có cảm tưởng như vậy. Những con đường thân quen đôi lúc giật mình thấy như xa lạ. Những con người gần gũi chợt nhìn nhau xa vắng. Tôi tiếp tục cặm cụi chăm chăm trước màn hình. Nghe đủ loại than phiền. Tất cả ngày của tôi. Tất cả đời của tôi.

Mùa xuân qua đi. Tuổi hai bảy trôi qua nhẹ tênh. Hội những đồng nghiệp nữ độc thân của tôi vẫn có người tích cực tìm kiếm một cuộc hôn nhân như ý. Một số người đã cảm thấy hôn nhân không là điều nhất thiết phải có. Tôi bước vào tuổi hai mươi tám. Trong lòng còn lãng đãng giấc mộng của tuổi đôi mươi. Tuy thế, đã không còn nghĩ, tình yêu là tất cả cõi đời. Phải chăng mọi người trưởng thành đều sẽ sớm nhận ra điều đó? Có điều, mỗi tối, khi mắt nhắm lại, hình dung rằng tôi vĩnh viễn không bao giờ được trông thấy con người đó nữa, tôi lại có thể khóc rưng rức như đứa trẻ con. Đêm đối với tôi không màu. Và giấc ngủ đến nhọc nhằn trắng xóa.

Tôi, cô gái gốc Bắc. Đối với món ăn miền Trung thường có sự dè chừng. Nhưng khó cản lại ý muốn của cả một nhóm người. Tôi ăn nhát gừng, tuy thế vẫn nhận ra cái ngon lan tỏa trên đầu lưỡi. Tôi ít khi chuyện vãn trong lúc ăn uống. Mà thường thì tôi cũng chẳng mấy khi dùng đến lời nói ngoài phạm trù công việc. Cuộc sống riêng của tôi không có nhiều tiếng nói. Mỗi một khoảng thời gian rời bỏ tai nghe, rời mắt khỏi màn hình, tôi thường chỉ biết tập trung vào sự lặng im.

Ê, nhìn trước mắt mà xem.

Tôi ngước mắt lên nhìn khi cái huých tay của cô bạn đồng nghiệp chạm vào tôi. Một cặp nam nữ vừa bước chân vào quán. Cử chỉ thân mật, tình tứ. Tiếng cô bạn tôi thoảng bên tai. Chị dâu Phong kìa, may mà nó không đi hôm nay. Đã có chồng con rồi mà còn cặp kè với ai thế kia…

Tôi vốn ít để tâm chuyện thiên hạ. Nhưng dáng hình người đàn ông kia nhìn từ đằng sau sao mà quen quá! Tôi đánh rơi đôi đũa. Khi người đàn ông yên vị trên chiếc bàn ăn, tay choàng ôm eo người phụ nữ.

Ủa, là người đàn ông đẹp trai nghiêm nghị thường xuất hiện ở gần công ty mình đây mà…

Tôi có cảm tưởng bàn tay ai đó đang bóp chặt lấy cổ họng mình. Anh trước mắt tôi, là người đàn ông đầy những cử chỉ gợi cảm. Từng điệu, từng điệu, xé toang lồng ngực căng ra nghèn nghẹn của tôi. Cùng với tiếng anh cười, tiếng anh nói là từng lời châm chích lùng bùng ngay bên tai tôi. Tôi không nuốt nổi một miếng thức ăn nào, phải chăng vì tôi, cô gái gốc Bắc, đối với món ăn miền Trung sẵn đã có sự dè chừng? Ngày hôm đó, tôi biết, món ăn miền Trung ngon lắm, nhưng tôi, vĩnh viễn sợ món ăn miền Trung.

Một trận cảm cúm lại tràn về. Ở tuổi hai mươi tám, tôi vẫn bị những trận sốt hành hạ, dù đã không bao giờ phơi mình trong nắng mưa thất thường của Sài Gòn. Nhưng tôi không, dù là trong suy nghĩ, cần một bàn tay chăm sóc mình khi đau ốm, lúc mỏi mệt. Tôi mua thuốc, uống, và mặc những viên thuốc lôi tôi ra khỏi những cơn cảm ê ẩm thân xác. Tôi không còn trông thấy anh. Bàn chân tôi không trở lại nơi tôi thường nhìn thấy anh lẻ loi bên đời, vào khoảng thời gian khi đất trời tạm biệt mùa xuân. Trong giấc mơ cuối cùng, tôi mơ thấy anh lao vút đi khi tôi bần thần nhìn theo, thấy mặt đất chao nghiêng não nề. Chưa từng là của tôi, nên tôi có thể nào đau nỗi đau mất mát…

Tôi đeo tai nghe, mắt chăm chăm nhìn màn hình. Một ngày đều đặn thoi đưa.

Alo, tổng đài nghe đây ạ, quý khách cần gì, xin rất vui lòng được phục vụ…

Alo, tổng đài nghe đây ạ…

Alo,…

Anh yêu một cô gái có trái tim không cởi mở…

Đường dây điện thoại nối liền những xa cách vô tận. Tôi lắng nghe sự im lặng ân cần. Vang lên, vang lên…

(Hết)

2 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 08/17/2010 04:20 pm comment

    Đúng là Tựa truyện là "Mộng" thích hợp hơn "Tình Xa". Con người phần lớn đều như thế mà ! Yêu ai luôn thêu dệt về người đó,luôn gắn cho người đó những hình ảnh tốt đẹp nhất,đáng yêu nhất...Chính vì vậy mà sự tổn thương cũng dễ xảy đến nhất,nếu một ngày nào đó mình biết sự thật về người mình yêu,không giống như người mình đang mộng tưởng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 08/19/2010 10:58 am reply

      Mình ghét gửi báo cũng một phần vì ko thể can thiệp vào việc họ nhầm lẫn hay cố ý sửa gì đó trong tác phẩm của mình. Rõ ràng là Mộng lại thành ra tình xa, haiz...

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...