Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Tìm lại tình yêu 7

10. Tôi hẹn Trung ở một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh. Tôi dặn anh đừng mang máy tính xách tay theo, nếu không sau này anh sẽ phải mua một cái mới. Trung không phản đối, chỉ ừ một cái có vẻ cam chịu. Có lẽ anh cũng dự cảm được tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Từ lúc về lại thành phố đến hôm nay, chúng tôi không gặp nhau. Sự im lặng kéo dài, tưởng như đã một thập kỷ trôi.

Tôi đến trước, nhẫn nại ngồi đợi Trung. Ánh nến xung quanh làm tôi thấy dễ chịu. Tôi thích những quán cà phê như thế này. Không gian ấm áp, trầm mặc, nhạc nhẹ dịu dàng, sâu lắng. Ở đây người ta không nói chuyện lớn tiếng với nhau được. Mọi người đều nói bằng một thanh âm vừa đủ chỉ đế người ngồi cùng nghe. Cũng có nhiều người ngồi tư lự, sống trong cõi riêng. Ai nấy cũng có vẻ thật lòng, sự thật lòng khiến người ta yên tâm.

Trung đến, lịch sự nhưng không nồng nhiệt. Tuy rằng giữa chúng tôi không còn là cái màn hình laptop 14 inches án ngữ nhưng anh ngồi trước mặt tôi, vẫn như xa cách tận chân trời. Chúng tôi ăn một ít thức ăn nhẹ. Trong lúc ăn, không ai nhìn ai, cũng không ai mở miệng nói. Thật ra dù tôi chủ động hẹn Trung nhưng tôi vẫn có ý chờ, chờ anh lên tiếng trước. Tôi vẫn bằng lòng cho anh bảo toàn lòng tự tôn ở trước mặt tôi. Tôi muốn mang theo hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ, giàu lòng tự tin đến mức cao ngạo của anh đi xa. Tôi muốn nhớ về anh như nhớ về một người đàn ông không bao giờ chịu để mất danh dự và lòng tự trọng. Nhưng Trung rất lặng lẽ, lặng lẽ hơn cả bình thường. Anh dừng ánh mắt rất lâu ở những ngón tay cầm tách cà phê, chăm chú như đối với cái thế giới trong màn hình laptop của anh. Tôi đành phải mở miệng nói với anh, cái điều tưởng rất khó khăn nhưng không ngờ lại được dễ dàng trút bỏ, tự nhiên như khi người ta hít vào thở ra:

Chúng ta chia tay nhé!


Nói xong, tôi chợt thấy xúc động, dường như trong đôi mắt đã ngân ngấn dòng lệ. Dù sao đã đi chung với nhau hơn ba năm, lòng thật tình không thể dửng dưng như không. Tôi gần như nín thở, chờ đợi nơi Trung một phản ứng. Nhưng phải một lúc lâu, anh mới rời mắt khỏi những ngón tay, nhìn tôi. Tôi nhận ra, mắt anh đỏ hoe.

Trước khi về quê em, anh còn nghĩ chuyện tình của chúng ta cũng đã nên có hồi kết. Cho nên khi gặp bố mẹ em, anh đã nói, chúng ta sẽ kết hôn. Lúc đó anh rất thật lòng. Anh cũng đã suy nghĩ, chuyện xảy ra ở quê em không có gì nghiêm trọng, vốn không thể so sánh với tình cảm của chúng ta trong ba năm qua. Cho nên anh sẽ không rút lại lời đề nghị kết hôn. Em hãy hủy bỏ lời em vừa nói.

Tôi bật cười. Trung vẫn nghiêm túc như thế, vẫn luôn tin rằng tình cảm là thứ anh có thể sắp đặt được. Anh luôn nói rằng, chuyện tình của chúng tôi tuyệt vời, chúng tôi là một cặp hoàn toàn hiểu nhau; trong khi chúng tôi không bao giờ say mê nhau và ở bên cạnh nhau như những cặp vợ chồng đã chán nhau đến cực độ mà vì những lý do vớ vẩn nào đó, vẫn cứ ở bên nhau. Sao Trung có thể tự lừa dối mình thành thục đến mức như vậy?

Xin lỗi nếu em đã cười không đúng lúc. Nhưng anh biết không, em vốn hy vọng rằng chúng ta còn cơ hội. Nhưng ngày hôm qua, em đã khám phá ra một điều rằng, người thực sự lừa gạt bản thân chính là anh. Chúng ta đều không yêu nhau, phải không?

Chúng ta đã quen nhau ba năm, nếu chưa đủ để chứng minh cho em thì ngay bây giờ, anh sẽ đặt nhà hàng tổ chức lễ cưới.

Trung có vẻ nóng nảy, vừa nói xong đã bấm số điện thoại.

Tôi ngăn anh lại, nắm chặt lấy bàn tay anh, nhìn sâu vào mắt anh, nói:

Em đã biết tất cả.

Tất cả, gì chứ?

Anh và Hoài. Hãy cảm thấy may mắn vì em không yêu anh. Nếu không thì hẳn anh và người bạn thân nhất của em đã giết chết em rồi.

Tôi buông tay Trung ra, điềm đạm đứng lên. Cuối cùng tất cả mọi việc đã kết thúc, cho dù không theo mong muốn ban đầu của tôi nhưng không có cú hích “phản bội” này, có lẽ tôi sẽ không đủ quyết tâm.

Đột nhiên, Trung kéo mạnh tay tôi. Anh giữ cánh tay tôi chặt đến mức làm tôi thấy đau. Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn chúng tôi tò mò.

Anh không yêu Hoài. Đối với cô ta chỉ là qua đường. Em biết mà, anh là đàn ông. Anh không thể chế ngự ham muốn của mình. Anh vốn đã muốn kết thúc từ lâu nhưng cô ta cứ níu kéo. Anh thề với em là chỉ cần chúng ta cưới nhau, anh sẽ chấm dứt với cô ta, cũng sẽ không bao giờ để việc tương tự xảy đến.

Thà Trung đừng cố giữ lại tôi theo cách này, thà Trung đừng bao giờ thốt ra những lời vừa xong. Tôi không thể kính trọng anh được nữa. Tôi giằng mạnh tay khỏi anh, kiên quyết bước đi.

Là vì thằng đó phải không? Cái thằng mà cô đã khóc nức nở trên vai ấy?

Trung gằn giọng, nói rất to. Tôi vẫn mặc kệ, tiếng giày nện xuống nền nhà càng mạnh mẽ hơn, bất chấp mọi ánh nhìn đang hướng về mình.

Nghe đây, tôi chính thức bỏ cô. Cô mới chính là kẻ phản bội.

Ra đến nhà gửi xe, tôi không nhịn được, bắt đầu ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhưng cười một lúc, nước mắt đã tuôn ra như suối. Mối tình ba năm kết thúc, điều ân hận nhất lại là không thể mang theo hình ảnh tốt đẹp của người đàn ông đó. Cho đến mãi mãi về sau, khi nhìn lại, tôi vẫn sẽ cho rằng việc tôi và Trung ở bên cạnh nhau là sự an bài vô ích nhất của tạo hóa.

11. Hoài ôm lấy tôi, không đành để tôi ra đi. Cô ấy nói tôi quá hiền lành, quá bao dung, càng khiến cô ấy đau đớn, xấu hổ. Thật ra tôi không trách Hoài, cũng không cho rằng cô là nguyên do tôi chia tay Trung. Một tình yêu không thể đi cùng năm tháng, tự thân nó đã có vấn đề, đã không xứng đáng để được gọi là “tình yêu”.

Mình biết nói điều này là thừa song vì đây là lời anh ấy nhờ chuyển, cho nên... Trung nói, nếu cậu suy nghĩ lại, anh ấy sẽ tha thứ. Anh ấy nói trong lòng anh ấy vốn chỉ có cậu.

Tôi cười, đến phút này còn ngỡ ngàng, không ngờ Trung có thể bày ra “trò lố” như vậy. Tôi nắm tay Hoài, bảo:

Cậu cũng chịu nhiều thiệt thòi, khổ sở rồi.

Tôi đưa tay lau nước mắt trên gương mặt Hoài. Tôi nghĩ những ngày tháng sau này của cô ấy sẽ không dễ dàng. Tôi cho rằng Trung không xứng đáng với tình yêu của Hoài. Anh ta quá ích kỷ. Có điều, Hoài lại thật lòng thật dạ yêu người đàn ông đó. Yêu đến mức anh ta bảo gì thì làm nấy, còn lúc nào cũng vui vẻ nghe tôi tâm sự về anh ta, ra sức vun bồi cho chúng tôi. Đến lúc này mới hiểu, khi Hoài cười tươi nhất chính là lúc cô ấy đau khổ nhất.

Trước khi xe chuyển bánh, tôi ôm Hoài, dặn cô phải tự bảo trọng, không nên quá phục tùng Trung. Tôi cũng thật lòng mong rằng tình yêu vô điều kiện Hoài dành cho Trung sẽ có ngày được đền đáp xứng đáp. Nhưng hy vọng đó của tôi chẳng bao giờ thành. Sau này, Trung lấy vợ. Cô dâu không phải là Hoài. Dù thế, Hoài vẫn ở bên cạnh anh ta. Đến khi vợ chết, Trung lại lấy vợ khác. Cô dâu càng không phải là Hoài. Nhưng cuộc đời của họ vẫn như hai đầu trái dấu của nam châm, dính chặt vào nhau. Thế gian này lại có những câu chuyện như vậy, khiến người ngoài thật khó mà hình dung được tình cảm của những người trong cuộc. Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ con người vốn chẳng yêu được một đối tượng cụ thể nào. Họ yêu cái ảo tưởng tình cảm do trái tim tự huyễn hoặc nên. Vì cái ảo tưởng này, hy sinh tuổi trẻ, hy sinh sự bình yên. Cách mà Hoài yêu Trung, cách mà tôi trông vọng người bạn thưở hoa niên, chẳng phải đều là tự mình yêu cái ảo tưởng của mình hay sao? Nhưng thật ra có thể yêu mà không màng đến tương lai, phải chăng đó mới là tình yêu đích thực?

(Còn tiếp)

3 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 08/27/2010 12:51 pm comment

    Diễn biến câu truyện thật bất ngờ ? Hôm đọc phần trước của câu truyện mình cũng đoán được là Hoài khóc vì tình,nhưng mình chỉ nghĩ cô ấy đau khổ vì chia tay người yêu thôi,không ngờ diễn biến lại khác xa điều mình đã suy đoán Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ con người vốn chẳng yêu được một đối tượng cụ thể nào. Họ yêu cái ảo tưởng tình cảm do trái tim tự huyễn hoặc nên. Vì cái ảo tưởng này, hy sinh tuổi trẻ, hy sinh sự bình yên. Điều này có lẽ là sự thật đấy Vi Phong ạ ! Khi ta yêu ai đó,ta thường tự thêu dệt hình ảnh về người đó qua lăng kính do mình tạo ra.Còn con người thật sự của người đó là như thế nào thì ta hoàn toàn không nào biết rõ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 08/30/2010 11:26 am reply

      Vậy bạn có cảm thấy diễn biến như thế này là ko hợp lý ko? Mình nghĩ tình yêu là dạng tình cảm đầy những hoài nghi. Hoài nghi yêu, ko yêu, được yêu, ko được yêu - là tình cảm thật hay chỉ là tự mộng mơ; thật ra khi hoài nghi có nghĩa là đã bắt đầu bước vào "con đường đau khổ" rồi

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 08/30/2010 01:09 pm comment

    Diễn biến câu truyện như vậy rất hay.Vì độc giả không lường trước câu chuyện lại diễn biến như thế ! Vì chẳng ai nghi ngờ Trung và Hoài lại quan hệ với nhau. Xem phim hay đọc truyện tình huống bất ngờ luôn là điều thú vị,và lôi cuốn khán giả nhiều nhất đấy ! Trong tình yêu thường có sự nghi ngờ,và cũng chính sự nghi ngờ lại là liều thuốc huỷ diệt tình yêu...

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...