Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Gia đình dấu yêu 5

8. Ly hôn

Có hai từ khi được thốt ra đã làm thay đổi cuộc đời tôi – cuộc đời của một cô bé tám tuổi – đó là hai từ “ly hôn”. Từ một đứa trẻ hàng ngày có thể gọi cha, gọi mẹ, tôi đã bị tước đoạt mất một tiếng gọi thiêng liêng. Tôi không có cha ở bên cạnh để có thể gọi ông mỗi ngày và dù ông vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trước mắt tôi, tôi cũng chẳng còn có thể gọi cha tôi theo cái cách mà tôi vẫn gọi ông ấy trước năm tám tuổi. Cho dù giờ đây tôi có thể thông cảm với tình yêu lớn của ông thì những năm tháng cô đơn của tuổi ấu thơ vẫn ngăn tôi trở lại trong vòng tay ông, như đứa con bé bỏng năm nào. Tôi chưa thể đón nhận gia đình ông, bình thản và hiển nhiên như cách mà mẹ tôi đã đón nhận. Một hạnh phúc được đánh đổi bằng nỗi đau, hạnh phúc ấy thực sự có cái giá rất đắt của nó.

Tôi vẫn ẩn mình kỹ càng trong cái thư viện tổng hợp, càng lúc càng nhận ra mình không còn biết cái quái gì về cuộc đời này. Chị Mi từng bảo, cứ như thế thì tôi sẽ hỏng mất. Tôi không biết tôi có tiền đồ gì nên thật ra tôi cũng chẳng mất mát gì. Tôi cứ giấu mình kỹ lưỡng như vậy, nghe thời gian trôi qua thật đều, thật chậm...

Mẹ tôi càng lúc càng nôn có cháu. Bà cảm thấy mình đang trở nên vô ích trong cuộc đời chúng tôi. Có lẽ có một đứa cháu, bà tự khắc sẽ thấy khá hơn. Nhưng thay vì giúp mẹ tôi đạt được ý nguyện, chị Mi đã gần như giết bà khi tuyên bố: Chúng con sẽ ly hôn. Anh chị mới lấy nhau chưa đầy nửa năm.

Giữa họ có mâu thuẫn gì sâu sắc, trong lòng họ đau đớn đến nhường nào, tôi hoàn toàn không hay biết bởi không thể cảm nhận. Chị Mi vẫn đi về như con thoi giữa các chuyến công tác. Chị không dọn về nhà ở vì không muốn trở thành cuốn nhật ký để mẹ tôi trút vào những muộn phiền, chị dọn đến một khách sạn, sống tự do như thể chẳng bị ràng buộc bởi bất cứ ai, bất cứ điều gì. Mẹ tôi không thể gặp chị, cũng không thể gặp anh rể. Mẹ cứ âu sầu rơi vào mòn mỏi bệnh tật.


Một buổi tối oi bức, sau khi lang thang trên phố với sự vô định thường ngày, tôi dừng chân trước khách sạn chị đang cư ngụ. Tôi không định bụng đến gặp chị nhưng bấy lâu vẫn tự hỏi thật ra tôi nên có trách nhiệm gì trong câu chuyện này không? Tôi nhìn thấy mẹ tôi héo hắt bởi nỗi thất vọng, nhìn thấy hai anh chị vô tình trước nỗi đau chia ly, còn bản thân chỉ chìm ngập trong thế giới suy tưởng hão huyền riêng. Tôi không giải quyết được vấn đề của tôi nên ngoảnh mặt với vấn đề của người khác, tôi biết tôi đã trở nên quá sức vô cảm. Tôi phải gặp chị Mi, nói với chị rằng chị đùa đã đủ rồi. Hạnh phúc gia đình là điều hết sức quan trọng, làm sao chị có thể thờ ơ phá vỡ?

“Không có ai ở trong phòng” – người tiếp tân trả lời tôi sau những hồi chuông điện thoại không có người nhấc máy. Tôi quay về trong sự chán chường, nhủ lòng số phận vẫn muốn cợt đùa tôi, phàm lúc muốn thực hiện điều gì tốt đẹp đều có những yếu tố khách quan ngăn cản. Tất nhiên tôi đã gọi vào số máy di động của chị và đầu dây bên kia chỉ là những tiếng lặp lại buồn tẻ: “Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”

Tôi lại lang thang trên phố, cảm nhận nỗi cô đơn của thành phố ồn ào này. Những ánh đèn sáng choang, những cửa hiệu lấp lánh, những người đàn ông và đàn bà lưu thông rực rỡ trên đường. Họ, mỗi người một vẻ nhưng đều lầm lụi trong thế giới riêng. Dù là vẻ mặt vui sướng hay mệt mỏi, ánh mắt họ không có dấu hiệu sẻ chia. Tất cả chỉ là người dưng của nhau, dù cùng một màu da, cùng một tiếng nói. Tôi thường mong mỏi được nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông xa lạ này, như kiếm tìm một dấu hiệu yêu thương để sưởi ấm trái tim. Nhưng tôi chẳng tìm thấy ai, cũng không ai nhận ra tôi. Thế giới thật sự quá xa lạ!

Cha tôi đã suy nghĩ gì khi muốn chia tay mẹ? Mẹ đã suy nghĩ gì khi quyết định ký tên vào tờ giấy ly hôn? Phải chăng vì chưa đi qua chặng đường này nên tôi sẽ mãi mãi không hiểu? Tôi chỉ biết lớn lên trong một gia đình không đầy đủ, tất cả giấc mơ của tôi đều bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi bị bỏ rơi. Chị Mi chưa có con, họ sẽ không lo đến số phận của những đứa trẻ. Nhưng phải chăng vì thế mà sự rạn vỡ hôn nhân có thể thản nhiên diễn ra hơn? Cho dù không thực sự say mê nhau, họ cũng đã từng là một cặp hạnh phúc. Thế thì tại sao?

9. Nước mắt

- Em đã ngồi ở đây nhiều đêm. Cuối cùng thì cũng gặp được chị!

Nhìn ánh mắt của chị Mi, tôi hiểu là chị không muốn gặp tôi. Hành lý vẫn cầm trên tay, chị mệt mỏi theo tôi về phòng.

- Chị đã có một chuyến công tác dài, lúc này chị chỉ muốn được nghỉ ngơi.

- Mẹ cũng muốn được nghỉ ngơi, nhưng chính chị lại làm cho mẹ càng lúc càng mệt mỏi. Em không hiểu chị đang chơi trò gì?

- Chị sẽ không tranh cãi với em. Có thể bây giờ em chưa hiểu, nhưng rồi sẽ có lúc…

- Vì không hiểu mới đi tìm câu trả lời. Có thể chị cho rằng đây là chuyện riêng của hai người nhưng chị có nhớ không, đám cưới của chị là chuyện của rất nhiều người, của mẹ, của em, của Tôn và còn rất, rất nhiều bạn bè khác nữa. Chị không thể đế cho em chúc mừng chị hôm trước rồi hôm sau ngỡ ngàng nhìn anh chị đường ai nấy đi. Ít nhất hãy cho người thân trong gia đình chị một lời giải thích.

Chị Mi nhìn tôi, ánh mắt phân vân. Chị bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Tôi nhìn ra sự bối rối của chị. Có lẽ đã đến lúc chị không còn giữ được bình tĩnh nữa.

- Thôi được, nếu em muốn biết… nhưng thật ra cũng không có nhiều thứ để giải thích. Chỉ là…
Chị Mi ngồi xuống cạnh tôi với dáng vẻ sẵn sàng rũ bỏ tất cả.
- Anh Khiêm ngày càng khiến chị nhớ đến ông ấy… Điều đó khiến chị bất an. Em biết rằng trước khi ông ta bỏ rơi chúng ta, ông ta đã khoác bộ mặt tử tế đến thế nào.

Tôi không tin nổi vào tai mình. Tôi nhìn chị Mi sửng sốt:

- Chị có tỉnh táo không? Chị muốn ly hôn với chồng chị vì anh ta đã là một người chồng sống có trách nhiệm, luôn quan tâm chăm sóc chị sao?

Tôi đọc thấy sự hoang mang trong ánh mắt chị Mi. Tôi hiểu rằng chị đã đi đến tận cùng của sự mệt mỏi.

- Chị nghe em nói này, không có điều gì vô lý hơn là những thứ mà chị đang tưởng tượng. Chị đã yêu anh ấy, tự hào đem anh ấy đến với gia đình chúng ta, nói với tất cả mọi người rằng: đây là người đàn ông sẽ làm trụ cột gia đình tôi. Em nghĩ chị phải tin tưởng anh ấy tuyệt đối để có thể thốt ra những lời nói ấy. Cứ cho rằng hôn nhân là khía cạnh thực tế của tình yêu thì đã có điều gì xảy ra để chị có thể mất đi niềm tin của mình nào? Anh ấy vẫn nâng niu chị như trước đây, chiều theo mọi ý muốn của chị, anh ấy xứng đáng được nhận nhiều thứ hơn là sự nghi ngờ của chị.

- Người sống chung với anh rể em là chị, không phải là em. Cho dù những điều em nói là thật thì cảm giác của chị, tuy không giải thích được nhưng nó có ở đấy và dày vò chị hàng ngày. Chị không thể chịu đựng nhiều hơn. Anh ấy có thế có một người phụ nữ khác ngoài chị lắm chứ! Và biết đâu anh ấy sẽ phản bội chị ngay cái giây phút mà chị quyết định đặt trọn niềm tin vào tình yêu của anh ấy? Tất cả chúng ta đã từng tin tưởng đến mức không đặt ra khái niệm niềm tin đúng không? Và tất cả chúng ta đã bị phản bội.

- Em tưởng chị đã phải tin anh ấy trước cái ngày chị đồng ý làm vợ anh ấy?!

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi hai khóe mắt của chị Mi. Tôi không nhận ra người chị tự tin, mạnh dạn lớn lên cùng mình qua năm tháng nữa. Trong trái tim chị không chỉ có oán hận mà còn một vết thương sâu thẳm đã vĩnh viễn biến thành sự ám ảnh. Chị nghi ngờ mọi biểu hiện yêu thương. Chị không dám đón nhận tình yêu dưới dáng vẻ tuyệt vời của nó. Chị yêu nhưng không dám thừa nhận mình yêu. Chị sợ bị tổn thương, sợ tình yêu rốt cuộc chỉ còn lại nỗi đau bị phản bội. Chị thật đáng thương, giống như đứa trẻ từng phạm lỗi bị đánh đòn, sợ đòn roi đến mức không còn dám nhận lấy viên kẹo được thưởng cho hành động chuộc lỗi cho dù trong lòng nó rất khao khát sự ngọt ngào của viên kẹo ấy!

Tôi nói với chị, như là tâm sự với chính mình:

- Thật ra tất cả chúng ta không ai có thể khẳng định cái mãi mãi của tình yêu, cũng như không thể đảm bảo lòng chung thủy của một người, cho dù là đàn ông hay đàn bà. Nhưng mà vào cái ngày có người nói với chúng ta: anh yêu em hay em yêu anh, điều quan trọng là trái tim chúng ta có cảm nhận được sự chân thành hay không? Cho dù ngày mai họ không còn yêu chúng ta nữa, làm sao có thể cho rằng hôm nay họ đã lừa dối chúng ta? Cả bản thân chị nữa, chị có tin rằng mình sẽ chỉ yêu một người suốt kiếp này không? Em và chị lớn lên ở bên cạnh nhau, những gì xảy ra với chị cũng xảy ra với em, những nỗi đau nào hành hạ chị cũng đồng thời ám ảnh em. Nhưng cũng đến lúc chúng ta để quá khứ ngủ yên rồi. Mẹ từ lâu đã bỏ xuống, sao chị em chúng ta cứ phải mang theo gánh nặng đó. Căn bản mẹ không phải là người đàn bà mà bố yêu cho nên họ mới không thể đi chung một đường. Nhưng anh Khiêm không phải là bố và chị cũng không phải là người phụ nữ được anh tùy tiện cưới về. Nếu chị kiên quyết đòi ly hôn chỉ vì những ảm ảnh không đâu, chị đã tự đánh mất hạnh phúc mà tất cả phụ nữ trên thế gian này đều mong muốn đạt được. Và chị sẽ sống cả đời trong sự hối tiếc.

Khi nói tất cả những lời này, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng: tôi vẫn còn một gia đình khác mà tôi có thể đón nhận với sự yêu thương. Chỉ bởi gia đình ấy là gia đình của cha tôi.

(Còn tiếp)

4 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 08/13/2010 04:59 pm comment

    Ước mơ của mình ư ! Những cục bướu đừng phát triễn trên người mình nữa. Công danh mà chi ! Tiền nhiều làm gì ! Nếu ai nấy gặp mình vừa tội nghiệp lại vừa sợ hãi. Bây giờ thì bạn biết lí do mình từng chán đời rồi chứ ! Nếu nói chứng bệnh này ko còn ảnh hưởng tới mình là nói dối,nhưng chán đời vì nó thì ko ? Dù sao bây giờ mình đã có hướng đi riêng trong cuộc đời,nên chỉ mong sao cơ thể đừng qúa đau yếu để tâm mình có thể thảnh thơi trong những ngày còn lại của cuộc đời. Còn bạn ! Ước mơ của bạn là gì ? Hãy chia sẽ với mình bạn nhé. Đôi khi ước mơ chỉ là ước mơ,nhưng có ước mơ con người ta mới có sức sống,chỉ có điều mơ ước thì cứ mơ ước nhưng đừng qúa đau buồn nếu như ước mơ ko thành hiện thực. Bye bạn nhé. Chúc bạn buổi tối an lành

    Trả lờiXóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 08/14/2010 02:10 pm comment

    Thật ra mình cũng hơi dự đoán ước mơ của bạn là như vậy.Vì trong câu truyện "Nước Mắt Thanh Xuân ".chẳng phải bạn đã nói lên ước mơ của mình đó sao. Ngay từ đầu mình cũng hơi ngạc nhiên,vì bạn có năng khiếu viết truyện,chẳng những thế mà lại viết rất sâu sắc,nhưng không hiểu sao lại theo nghề Luật. Nói bạn đừng cười nhé ! Thiên hạ hay bảo,những ai theo Luật hầu hết đều rất khô khan.Vì luôn luôn phải tiếp xúc với hàng núi văn bản,nghị định,điều này khoản nọ,nên không còn thời gian để mà mơ mộng hay lãng mạn văn chương;Nhưng bạn thì ngược lại,nếu bạn không tâm sự,chắc chẳng ai biết tác giả của những câu truyện lại là người học Luật. Thế mới biết,thiên hạ hầu hết chỉ hay đoán mò.Chỉ toàn nhìn người khác qua lăng kính bên ngoài để phán xét,rồi đi đến kết luận;Rồi thương hay ghét cũng do cách nhìn chủ quan của mình mà ra.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 08/16/2010 12:23 pm reply

      Mình chọn học luật vẫn là theo nguyện vọng cá nhân, vì mình nghĩ muốn viết văn ko nhất thiết phải học trường viết văn. Vả lại, thật ra mình hoàn toàn ko khám phá được năng khiếu của bản thân, cho dù khi ngồi trên ghế nhà trường, mình học rất tốt môn văn. Có lẽ nếu bạn đã từng gặp mình, bạn sẽ chỉ đơn giản thấy mình là người trầm lặng, khó gần. Lãng mạn, sầu muộn - đó là một "cái tôi" khác, trong văn chương... Cám ơn vẫn luôn theo dõi blog của mình nhá! Nếu không có bạn thì rất có thể mình lại close blog rồi cũng nên, tâm trạng mình lại đang rất chán nản...haiz...

      Xóa

  3. Tuệ Tâm1978 at 08/16/2010 02:15 pm comment

    Thật sự nếu bạn vào blog mà không trả lời những gì mình chia sẽ,thì có lẽ mình cũng không ghé thăm blog bạn thật.Vì mình không muốn bị mang tiếng "Thấy sang bắt quàng làm họ" Có những người họ sống như thế được,còn mình thì không thể.Mình thích sự chân thành,vui vẻ,và cởi mở với nhau. Ngoài đời mình sống thế nào thì vào mạng mình cũng như vậy,có lẽ mà vì thế nên trong mạng mình cũng rất ít bạn.Kết nối cho nhiều vậy thôi,chứ thật ra giao lưu chẳng được bao nhiêu. Mỗi khi buồn chán khởi lên,hãy nghĩ đến những điều tích cực,biết đâu cảm giác an lành sẽ đến bên bạn. Chúc bạn ngày mới bình an và may mắn

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...