Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2007

Kẹo (tuổi xuân tàn khốc) - Miên Miên

Hoa hồng có gai, giống như tình yêu. Từng cánh hoa rơi rụng chẳng khác nào nước mắt người quả phụ. Bầu trời như khóc than, rất nhạy cảm và không thực - tr. 135.

Tôi hiểu, có một biên giới mà tôi không sao đến nổi. Chân lý là gì? Chân lý là một thứ không khí, tôi cảm thấy nó đến, tôi có thể ngửi được mùi của chân lý, nhưng không nắm bắt được nó. Tháng ngày trôi qua, chuyện đời vội vã, đã bao lần tôi chạm vào vai chân lý! - tr. 149.

Có những người trông chờ nhau, lại có những người sợ gặp lại, nhưng họ dễ dàng nhận ra nhau trong đám đông - tr.152.

Ngày nào cũng nhớ em, ngày nào cũng tự hỏi. Thì ra thói quen thật khó thay đổi, trái tim ngọt ngào của tôi không còn ngọt ngào, sao tôi cứ một mình quẩn quanh, lẽ nào không sợ biển cả nổi sóng? Nếu nước có thể chảy ngược, xin em đưa tôi đi, nếu nước biến thành tôi, nước mắt vẫn phải rơi, nếu tôi là dòng nước trong, tôi sẽ không chảy ngược, thời gian không ngừng trôi, thời gian đi không trở lại. Hoa nở trên cây kia sao mà đáng yêu, hoa tàn rồi lại nở, ai có thể biết tôi là sao trời, em là mây trắng, là tình yêu không đủ sâu sắc hay là không duyên phận?...Xin đừng hỏi tình yêu đến từ nơi đâu, gió đến từ nơi đâu. Yêu như một bài ca, như một bức tranh. Mong em đừng quên tôi - tr. 173.

(Sơn Lê dịch, NXB Phụ nữ & Phương Nam, 2006)

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2007

Búp bê Bắc Kinh - Xuân Thụ

Đôi khi tôi biết một người nào đó qua đời, và tôi buồn đau cho người chết và cho người thân của họ. Nhưng người chết đã không con nữa, và đã mang đi cùng với họ tất cả mọi ký ức, trong khi những người thân mà họ bỏ lại sau lưng một ngày nào đó cũng hết sầu thương và bắt đầu quen với cuộc sống mới không có mặt họ, những gợn sóng sẽ lan ra lan ra xa nữa cho đến khi chúng biến mất. Vào những lúc như vậy, một giác ngộ đã đến với tôi, rằng sống trên đời cũng không phải là một điều tuyệt đối cần thiết - tr. 101.

Người chân chính cần phải đấu tranh. Cuộc sống chân chính phải được bộc lộ hết mình. Giữa nhục nhã và nhân cách thì nên chọn nhân cách; giữa tồn tại và tự do thì hãy chọn tự do - tr. 179.

Tan đi như giấc mộng
Tôi thấy mình trong mắt người
Tan đi như giấc mộng, tôi lạc đường trong mộng
Dù cố tìm đến mấy, tôi cũng chẳng thấy được nào
Giấc mơ tôi bay đi, tất cả đều mơ hồ….
Trái tim nát vụn của tôi
Đã tan đi như giấc mộng… - tr. 193 - 194.

Thật ra, nguyên nhân duy nhất cho sự tan vỡ có thể chỉ là tình yêu hãy còn chưa đủ - tr. 200.

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2007

Gặp lại người xưa - Junichi Wanatabe

 Trích dẫn từ ebook

“Tất cả thế gian này sẽ qua đi và tan biến trong dòng thời gian.”

“Đời một người đã qua những thể nghiệm, thì mọi điều đều có thể nghĩ tới.”

“Trăng có lúc tròn lúc khuyết. Hôm nay trăng đầy đặn rồi sẽ khuyết dần, trở thành trăng hạ huyền, cuối cùng biến mất, sau đó lại tròn dần. Cứ tròn rồi lại khuyết, mỗi ngày con người không lúc nào giống lúc nào.”

“Đó là tình cảm mà những người khác không thể hiểu, là nỗi buồn khắc khoải chỉ có hai người yêu nhau mới cảm nhận nổi. Nói đến yêu, mọi người vẫn nghĩ đến một vườn hoa muôn hồng nghìn tía, nhưng ở đó ẩn chứa cái hoang vu và hư ảo của cỏ khô dưới ánh trăng cuối thu.”

“Câu nói “thời gian như thoi đưa, ngày tháng tựa nước chảy” tỏ ra vô tình bạc bẽo, rất bình thường. Từ năm ngoái đến nay, trong dòng thác thời gian, có thể níu giữ tình cảm không nỡ rời xa của con người được không?”

“Trong yên lặng tiềm ẩn cái đẹp của tình yêu vô cùng vô tận.”

 “Giống như hoa anh đào rơi rụng trong gió mưa, cái đẹp bao giờ cũng đi liền với số phận tàn khốc.”

“Hai người cho dù yêu nhau sâu sắc đến thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn không thể hiểu về nhau tất cả, vẫn có lúc không nói cho nhau biết, không hiểu biết về nhau.”

“Tất cả mọi người đều có một khuôn mặt giấu kín".

(Sơn Lê dịch)

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...