Thứ bảy, trời buồn như một bãi tha ma…âm âm…u u…
Nghe mấy bài nhạc “sến” thích hợp hơn mấy bài nhạc “sang” (kể ra dòng nhạc buồn “bình dân” nhiều khi cũng quý như dòng nhạc buồn “hàn lâm”, còn hơn ở điểm đỡ phải nặng đầu suy nghĩ).
Trang Nhaccuatui, mục Nhạc trữ tình:
- Mưa nửa đêm
Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa
Từng hạt rơi gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang
Bây giờ chưa là đêm, nhưng nghe xong đã muốn đi “khò”. Cả ngày nay lạnh lẽo, lý ra phải vùi mình trong chăn cho ấm. Thế mà, khi đã làm người lớn, người ta mất quyền “nướng” – tại sao vậy hảaaa? Ngó ra ngoài, bầu trời vẫn ẩm ướt, mờ đục. Cả ngày hôm nay, mặt trời đi vắng. Cả ngày hôm nay, gió lạnh tràn về.
Tôi muốn hỏi có phải vì đời chưa trọn vòng tay
Có phải vì tâm tư giấu kín trang thư còn đấy
Nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến giấc ngủ chưa đến tìm
Tôi có người bạn bị rối loạn giấc ngủ (là bạn tự nhận), nom người lúc nào cũng phờ phạc, rời rạc. Bạn chỉ mong có một ngày được ngủ thật ngon, thật say.
Tôi có người bạn thường lên giường từ sớm nhưng mãi mới tìm được giấc ngủ chập chờn. Hai con mắt hõm sâu, lúc nào cũng thèm ngủ (ngủ ngon).
Tôi thì đôi khi ngủ nhiều, và đôi khi ngủ ít (nghĩa là thường tôi ngủ vừa phải).
Chúng tôi thấy gì trong đêm, khi giấc ngủ chưa đến tìm?
- Mưa đêm tỉnh nhỏ
Trời đổ mưa cho phố vắng mênh mông, khơi lòng bao nỗi nhớ…
Thành phố Hồ Chí Minh không phải là một tỉnh nhỏ. Nhưng mưa ở thành phố Hồ Chí Minh cũng như mưa ở tỉnh nhỏ. Cũng buồn, cũng lạnh. Cũng làm người qua đường ngại bước…
Trời mưa nghe giá buốt con tim....
- Nghe mới được hai bài, tắt nhạc. Đi nướng vài con mực nhâm nhi. Thấy đời vui hơn một tẹo.
Vừa ăn, vừa nhớ chuyện hôm qua. Vào lúc 21 giờ 30 phút tối, đi qua cầu Khánh Hội…gió lạnh cắt người…
Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt… (câu này thuộc nhạc Trịnh – không liên quan gì đến “sến”).
Không biết, có ai đi qua cây cầu này, dù chỉ một lần, để gió lạnh qua tim…như tôi chăng…