Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Nước mắt thanh xuân 10

Hai tuần sau cái ngày mưa tạm biệt Lâm, cô mới gặp lại anh. Vẫn là do anh hẹn gặp cô. Vẫn là một buổi chiều cuối tuần, trong một quán cà phê nhỏ ấm cúng. Cô không ăn mặc đẹp hơn ngày thường, mặc dù cái ý nghĩ được trở nên mới mẻ, thu hút trong con mắt của chàng trai mình chú ý vẫn xoắn lấy cô. Cô đã dự tính trang điểm, thay đổi một chút ít trong mái tóc, và mặc váy để chứng tỏ sự nữ tính. Nhưng tủ quần áo của cô không có váy, cô cũng không biết cách trang điểm và càng không có ý tưởng nào với mái tóc của mình. Ngồi trước gương cả tiếng đồng hồ trước khi giờ hẹn đến, cô soi nhìn lâu hơn bất kể thời khắc nào trong đời. Cô nhận ra dung mạo lỗi thời của bản thân. Chúng tố cáo cô rằng, cô có một tâm hồn cũ kĩ. Sự cũ kĩ ấy hằn rõ nhất trong đôi mắt của cô. Đôi mắt cô rất buồn, dưới đuôi mắt bên trái còn có một nốt ruồi, người đời thường bảo là nốt ruồi lệ. Cô không tin dị đoan, nhưng cô rất dễ rơi nước mắt. Chọn nghiệp văn còn là để văn chương khóc thay mình. Vì vậy, truyện nào của cô hầu như cũng buồn. Nỗi buồn, nước mắt, chúng không có màu sắc, chúng như tâm hồn cô, cũ kĩ; chúng như dung mạo cô, lỗi thời. Thật ra tâm hồn như thế, dung mạo như thế, chẳng phải rất hợp nhau? Cho dù cô thay đổi vẻ bề ngoài của mình, cô cũng không thay đổi được nội tâm bên trong. Cô không muốn chính mình lại xa lạ với mình. Mình xa lạ với mình, cô nghĩ loại cảm giác này đau đớn lắm!

Hai tuần không gặp, em không thay đổi gì!

Lâm đón cô bằng những tia nhìn trìu mến cùng cung cách từ tốn cố hữu. Anh không bao giờ quá gần, cũng không bao giờ tỏ ra xa cách. Anh là đại dương mênh mông mà cô chỉ có thể ngắm nhìn, không dám hòa mình trong muôn vàn dòng chảy của nó. Có lúc cô nghĩ cô sẽ không còn được và có lẽ cả không cần gặp lại anh. Gặp anh, như đọc lại một cuốn sách ngày xưa mình rất yêu thích, có thể vì từng dòng chữ, mỗi đêm thao thức. Nhưng cuốn sách của ngày xưa có nên đọc lại để phải đối mặt với những cảm xúc có khi đã rất khác hay cứ để nó ở đấy với ngày xưa, mãi mãi trong tâm khảm, một cuốn sách tuyệt vời không nên đọc lần thứ hai? Trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi về Lâm. Chừng như đó là lý do cô phải tiếp tục gặp anh. Có lẽ khi con người còn hướng đến nhau muôn vàn những thắc mắc, nghĩa là duyên cớ họ gặp nhau chưa tận. Đi tìm lời giải đáp cho duyên phận này, đó chẳng phải là bổn phận của những người trong cuộc hay sao?


Tinh thần Lâm có vẻ phấn chấn, anh cười nhiều hơn hai lần trong một câu nói, điều trước nay chưa thấy. Nụ cười anh đẹp nhưng không thực sự rạng rỡ, nụ cười chỉ có ở những con người chưa từng hưởng đầy đủ hạnh phúc, cái họ có may chăng chỉ là nửa phần. Nửa phần hạnh phúc, đối với cô, nghĩa là không gì cả, thậm chí là bất hạnh. Cô thoáng nghĩ đến Mặt Trời Nhỏ. Trong cùng một ngày, ông trời cho cô gặp gỡ hai con người này. Sau đó, họ tiếp tục cùng cô, chia sẻ thời gian nhàn rỗi. Họ khác nhau, cách họ làm cô xao động cũng khác nhau. Tất nhiên cô chỉ xem Mặt Trời Nhỏ như một người em, một người bạn; còn với Lâm, tình cảm cô dành cho anh sâu đậm hơn, không vì một lý do nào. Nhưng giờ đây, mỗi lần đối diện với Lâm, cô thường rất hay nghĩ đến Mặt Trời Nhỏ. Cô thầm mong Mặt Trời Nhỏ chia bớt niềm vui cho Lâm. Cho dù trong lòng cậu còn nhiều tâm sự nhưng sự trong sáng trong nụ cười của cậu thì tràn đầy sinh khí. Sinh khí ấy ôm lấy cơ thể mảnh mai của cậu, cho phép cô nhìn thấy một người đàn ông đường đường chính chính nơi cậu; còn Lâm, anh cao lớn như thế, nhưng nỗi buồn giăng mắc xung quanh anh, khiến anh trở nên nhỏ bé, khiêm nhường, còn rất đơn côi. Nhiều khi, chỉ nhìn anh, cô đã đau lòng đến muốn khóc, dù chẳng có nguyên cớ gì.

Chào Lâm, tình cờ vậy?

Một người phụ nữ trẻ, vóc dáng cao ráo, mảnh khảnh đi tới từ phía sau lưng Lâm, dừng lại và khẽ hỏi anh. Cô ngước mắt lên, nhận thấy người phụ nữ cũng đang dồn ánh mắt về phía mình. Tia mắt người phụ nữ không biểu lộ sự thân thiện, tuy cũng không lạnh lùng. Đó là cái nhìn của người được hưởng nền giáo dục tốt, chừng mực và thanh nhã. Người phụ nữ trang điểm khá đậm, mái tóc màu nâu đỏ uốn thành từng lọn, xem ra rất được chủ nhân chăm sóc. Cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu đen, kiểu thời trang thanh lịch, đắt tiền càng tôn thêm nét quý phái sẵn có. Lâm đứng lên, có vẻ bối rối. Họ trao cho nhau một cái bắt tay chuyên nghiệp. Nói với nhau vài câu trao đổi ngắn, rất ngắn, sau đó, người phụ nữ rảo bước đi, không quên nở nụ cười mang hơi hướng của những nhà ngoại giao chào cô. Bỗng nhiên tim cô đập mạnh, cảm giác như bị ai đó đe dọa. Có lẽ phong thái người phụ nữ quá xuất sắc, hoàn toàn đối lập với bản thân cô. Hoặc, trong một phần giây của thời gian, linh cảm của tính nữ trong cô nói cho cô biết người phụ nữ kia nhất định rất thích Lâm và vì vậy, dù không cố tình, họ cũng trở thành hai con người ở hai bờ chiến tuyến.

Em sao vậy, hôm nay có vẻ trầm ngâm hơn cả bình thường?

Cô ấy là An An, đồng nghiệp ở công ty, chính xác thì là sếp. Cô ấy hơn anh vài tuổi, nhưng rất giỏi. Phải lâu nữa may ra anh mới có thể bắt kịp cô ấy.

Còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Cô nói trong vô thức. Trong thâm tâm cô cảm thấy đó là điều quan trọng nhất mà hình như Lâm đã cố tình phớt lờ không đề cập. Tất nhiên, hẳn người phụ nữ đó còn muôn vàn những thứ đáng để kiêu ngạo, nhưng đầu tiên và đập vào mắt tất cả mọi người chính là dung nhan của cô ấy. Một dung nhan thông minh, đài các và thuần thục. Nó áp đảo tinh thần người khác và dễ dàng khiến họ say mê. Một dung nhan nguy hiểm.

Phải, cô ấy rất xinh đẹp nhưng vẻ đẹp đó quá chuyên nghiệp. Anh thích một cái gì đó nhẹ nhàng và sơ khai hơn, một gương mặt mộc với những đường nét mà anh cảm thấy đã gặp ở đâu đó, khiến anh cảm động, có cảm giác bình yên…

Giọng Lâm càng về cuối càng nhỏ dần. Khi nói dứt câu, ánh mắt anh trở nên trầm mặc, nhìn vào gương mặt cô và dừng lại rất lâu ở đó. Trong đôi mắt anh có tia sáng, tia sáng nhỏ và xa xôi. Nó như ngọn đèn cháy leo lét trong đêm, vừa nồng nàn khẩn thiết lại vừa mong manh tuyệt vọng. Lòng cô chùng xuống, lại cảm thấy người đàn ông này một lần nữa, neo nơi tâm hồn cô một cơn sóng nhỏ chừng như ngàn năm sẽ còn vỗ mãi, không bao giờ yên…

Anh nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Một buổi tối mùa hè, trong một shop thời trang. Anh rất trầm lặng, ngược hẳn với sự ồn ào của thành phố, có lẽ, vì vậy, em đã nhận ra anh.

Anh rất vui, chỉ vì em có mặt trên đời này.

Trong giọng nói của Lâm có nỗi xúc động trước giờ chưa từng thấy ở nơi anh. Nó khiến cô ấm lòng. Có vẻ như, sau vài cuộc gặp, cuối cùng thì ít nhất họ cũng muốn thổ lộ cảm giác đối với đối phương, cho dù từ cảm giác ấy đi đến một cam kết tình yêu là điều rất xa. Cả hai vẫn còn muốn giữ những điều riêng tư trong lòng. Họ rất giống nhau, đều là những người không dễ dàng sẻ chia. Khác chăng là cô có một phương thức ngoài giọng nói để tỏ bày. Cô tin vào những trang viết hơn những lời nói, bởi cho đến một trăm năm sau, thì những trang viết sẽ vẫn còn, nhắc nhở người ta về một khoảng đời, một ân tình, một lời hứa hẹn xa xưa – không ai chối bỏ được; còn lời nói kia, lúc đó biết đã theo gió chìm lấp phương nào….

Hai người họ cứ thế ngồi đối diện nhau, trong một quán cà phê nhỏ ấm cúng, vừa gắn kết đồng tâm, vừa miên man mỗi người một cõi. Người ta có thể cho rằng họ là một cặp tình nhân hoặc không. Về cơ bản thì họ là gì của nhau không ảnh hưởng đến phần còn lại của thế giới. Tuy thế, ngay lúc này, trong lòng An An như có lửa đốt. Luôn luôn cô đưa mắt về phía bàn của Lâm. Trong ánh đèn vàng dịu dàng, vẻ nôn nóng quan tâm cô dành cho hai đối tượng ngồi cách xa mấy dãy bàn không gây sự chú ý cho ai, kể cả cô bạn gái ngồi đối diện cũng không nhận ra, vẫn mải miết kể chuyện gia đình, mong chờ sự tư vấn của cô. Nhưng An An không còn tâm trí. Vừa bước vào quán, chân cô đã khựng lại khi nhìn thấy Lâm. Trong vòng vài giây, cô cố ước đoán mối quan hệ giữa anh và cô gái đi cùng đồng thời tìm kiếm một cách xử sự hợp lý. Rõ ràng cô có thể phớt lờ, hay hơn cả là để anh lên tiếng chào hỏi trước vì dù sao anh cũng là nhân viên của cô. Nhưng Lâm không mảy may chú ý đến những ảnh hưởng xung quanh, anh hoàn toàn chỉ nhìn thấy cô gái đi cùng. Lẽ nào, cô gái đó là người yêu của anh?

Thoạt nhìn, An An cho rằng cô gái này không có gì đặc biệt, còn có vẻ bình thường so với các cô nữ sinh ở giảng đường đại học. Tuy thế, trên gương mặt cô ta có điều gì đó như là sức hút, khiến ánh mắt ai khi chạm vào rất khó quay đi ngay. An An trong một lúc chưa thể lý giải được sức hút này của cô gái. Nhưng cô đã gặp gỡ bao nhiêu hạng người, cô có thể trên kinh nghiệm ấy khẳng định một người con gái không trau chuốt, lại quá tĩnh lặng như cô ta, về cơ bản, tuyệt đối không phải là đối tượng đeo đuổi của đàn ông bình thường. Nhưng Lâm, anh không phải là người đàn ông mà người ta nhìn vào có thể nói na ná với một ông nào đấy họ đã từng gặp. Anh luôn xa xôi và bí ẩn, như chính cái cô gái mà anh đang ngồi cùng. Có nghĩa là, họ thực sự hợp nhau. Càng nghĩ An An càng rối như tơ vò. Cô quên mất, ngay từ đầu, cô đã không có tư cách lo lắng về mối quan hệ của họ, càng không có tư cách ghen tuông. Cô là người đàn bà đã có chồng. Nhưng người đàn bà đã có chồng cũng có thể yêu, nếu đối tượng đó không tình cờ là chồng của họ, thì người đàn bà đã có chồng cũng quên phứt ông chồng của mình đi. Như An An đã quên. Như An An đã yêu. Cô yêu Lâm.

* * *

Để anh đưa em về.

Cô không cắc cớ hỏi Lâm có thể đưa cô về suốt đời không nữa, cô muốn có một buổi tối trọn vẹn với anh. Một buổi tối hẹn hò như những người yêu nhau, sau khi chia tay, có thể đưa nhau về. Mặc dù, cô vẫn tự nói với mình, rằng chúng ta chưa là gì của nhau. Đi bên Lâm, và có lẽ tạm thoát cảm giác cô đơn. Con đường cũng trở nên ngắn hơn, chỉ bởi có tiếng anh nói cười bên cạnh. Đến cả gió đêm dường như cũng ấm lên.

Lâm đưa cô lên tận tầng bảy. Cô không thích cái ý nghĩ liệu có phải anh đột nhiên muốn ở lại với cô đêm nay, điều mà chắc chắn cô sẽ không thể đồng ý. Dường như đoán biết được suy nghĩ của cô, Lâm nói ngay với cô anh chỉ muốn tiễn cô về tận cửa, như vậy mới có thể gọi là trọn vẹn một quãng đường. Anh nghiêm chỉnh đến mức khiến cô bật cười. Khi cả hai bước những bậc thang cuối cùng, cô thoáng ngước đầu lên và đôi mắt khựng lại trước một bóng người. Bóng người nhỏ, thân quen, là Mặt Trời Nhỏ, ngày hôm trước vừa kể cho cô nghe về cuộc đời của cậu. Vào một buổi chiều tự do, nơi quán cóc ven đường…

Bọn họ bắt đầu nhận ra sự tồn tại của nhau. Và thời gian ngừng lại, dù kim đồng hồ vẫn không ngừng kêu, tích… tắc…tích… tắc…

(Còn tiếp)

12 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 10/07/2010 05:31 am comment

    Vi Phong ! Cám ơn bạn đã chia sẽ với mình từ ngày mình tạo blog này cho tới bây giờ. Vi Phong ạ ! Mình đã từng hứa với bạn sẽ không bao giờ bỏ blog mà đi, nhưng lời hứa kia mình khó mà thực hiện được rồi. Mình chẳng những bỏ blog mà tạm thời cũng bỏ net luôn. Không phải vì đôi mắt mình đã có vấn đề đâu ? Một phần mình cần thí nghiệm việc không vào nét một thời gian dài, tâm lí mình sẽ như thế nào ? và cũng vì lời bình mình gởi cho bạn hôm rồi, giờ có thể sắp thành sự thật . Sắp tới mình không thể vào đọc các câu truyện do bạn sáng tác, và những câu truyện vẫn chưa có hồi kết, nhưng một ngày nào đó mình sẽ đọc những phần còn dang dở và những câu truyện tiếp theo... Chúc bạn ở lại vui vẻ nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 10/07/2010 02:20 pm reply

      Hơi bất ngờ, bạn nhỉ?! Nhưng cuộc đời có lẽ là vậy, không có bữa tiệc nào không tàn... Chưa chi mình đã cảm thấy những ngày tháng sắp tới, cái blog này sẽ trống trải như nó vốn thế, vì từ nay càng thiếu một người quan tâm... Mình cũng cảm ơn bạn về thời gian qua! Và cũng hy vọng một lúc nào đó, lại được trò chuyện cùng bạn. Cho đến khi ấy, thì bạn hãy sống thật vui và khỏe nhé! Hãy sống như bạn đã sống, can đảm và vô ưu...

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 10/13/2010 05:45 pm comment

    Ở đời có nhiều chuyện đôi khi ta không lường trước được. Bản thân mình cũng không nghĩ ba mẹ đồng ý bán nhà trong khi dự kiến phải 2 năm sau. Hôm mình bình bài viết cho bạn điều này chưa xảy ra, nhưng ngày hôm sau thì mọi chuyện lại thay đổi. Anh trai từ thành phố về và mọi chuyện đã xảy ra. Còn mình... Bỗng dưng lại không muốn vào mạng vào blog, chẳng hiễu sao lại thế ! Một điều gì đó thôi thúc mình, dường như bảo mình hãy ngưng net một thời gian để kiểm tra xem tâm mình có bị net chi phối không ? Kết qủa là không vào net cũng không sao ? Có điều bạn bè thì không thể quên, nhất là đối với người bạn mà mình đã đặt lòng tin và chia sẽ biết bao nhiêu là chuyện. Ngoài Jin ra, thì Vi Phong là người biết rõ bệnh tình của mình. Có điều ngày mình quen Vi Phong thì Jin đã bỏ mình mà đi không một lời từ giã. Mình biết Jin đang rất buồn và stress rất nặng nhưng cách hành xử đó khiến mình thấy buồn, lẽ nào một lời từ giã lại khó nói đến thế sao ? Chẳng hiểu sao mình lại dễ dàng tâm sự với Vi Phong dù trước đó mình đã nghĩ khó mà làm bạn với phụ nữ, vì phụ nữ máu ganh tỵ rất cao, không thể chia sẽ được. Và cuối cùng kết qủa lại hoàn toàn ngược lại. Thế mới biết,cuộc sống luôn có nhiều điều xảy đến bất ngờ mà ta chẳng thể nào ngờ tới phải không Vi Phong ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 10/14/2010 09:03 am reply

      Bạn trở lại mình rất vui (còn tưởng phải rất lâu nữa). Mình nghĩ thay đổi môi trường sống cũng tốt, bạn có thể tìm được những niềm hứng khởi mới, mặc dù có lẽ phải chia xa những kỷ niệm là điều không dễ dàng. Đôi khi mình cũng muốn ngưng net (bao gồm cả blog) nhưng nói sao thì, đây cũng là một góc riêng của mình, có nó để cảm thấy cuộc sống còn có nơi giải tỏa. Mình nghĩ Jin của bạn ko muốn nói lời chia xa vì hẳn trong lòng quá buồn để nói ra câu ấy, và hẳn sẽ trở lại khi tình bạn vẫn còn. Như bạn đã trở lại với mình vậy...

      Xóa

  3. Tuệ Tâm1978 at 10/14/2010 12:26 pm comment

    Có lẽ là thế thật Vi Phong ạ ! Ngoài đời mình không có bạn, vào mạng thì cũng không giao lưu nhiều. Mình sợ bỏ blog lâu quá Vi Phong sẽ quên mình hổng chừng. Dù gì nhà mình cũng đã rao bán, chẳng biết bao giờ mới có người mua vì chuyện mua bán nhà lại phải "do duyên" nữa. Một khi nhà bán được rồi, có lẽ lúc đó là thời điểm mình phải xa blog một thời gian hơi dài Vi Phong ạ ! Thật ra thì chị em mình rất muốn chuyển tới nơi ở mới. Họ hàng và các anh trai đều sống ở Thủ Đức. Còn ở đây...mỗi khi lễ hay giỗ đến chẳng có ai cả ngoại trừ ba mẹ và hai chị em mình, hơi buồn phải không ? Tình bạn là một điều gì đó khó nói, hình như cũng phải có "duyên" mới có thể chia sẽ dễ dàng. Nếu không vì câu truyện " Nước Mắt Thanh Xuân" biết đâu mình và bạn đã không chia sẽ nhiều như vậy ? Có lẽ nói ra Vi Phong sẽ không tin, nhưng mình đã khóc khi bạn viết về nhân vật Lương trong ngày đầu tiên đi làm đấy ! Tính mình hơi lạnh lùng, thẳng thắn nhưng lại rất dễ xúc động. Bất cứ điều gì gợi cho mình nỗi đau mình đều có thể chảy nước mắt, dù mình biết đó chỉ là một cuốn phim hay một câu truyện mà thôi Chúc bạn luôn gặp nhiều điều tốt lành trong cuộc sống nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 10/16/2010 01:13 pm reply

      Nếu chuyển nhà để gần người thân thì mình nghĩ cũng nên lắm, nhưng chuyện bán - mua nhiều khi cũng mất rất nhiều thời gian. Có điều mất nhiều tgian thế nào thì thật ra mình cũng ko quên bạn đâu, thật đấy!

      Xóa

  4. Tuệ Tâm1978 at 10/16/2010 01:48 pm comment

    Mình cũng vậy ? Khi mình đã chia sẽ với người bạn nào rồi, mình chẳng thể nào quên được người bạn đó. Dù con đường mình đang theo không cho phép mình ủy mị Cả Jin và Vi Phong đều nhiệt tình với mình. Dù biết mình chỉ làm công việc nội trợ, biết mình mắc phải chứng bệnh mà ai thấy cũng sợ, nhưng vẫn luôn bên cạnh mình và chia sẽ với mình Lên mạng nhiều người cũng kén bạn lắm Vi Phong ạ ! Biết mình lớn tuổi là nhiều khi họ lại xa lánh ngay, huống chi lại bệnh tật và chỉ làm công việc nội trợ Chỉ là bạn ảo thôi phải không Vi Phong ? Nhưng nếu tình cảm là thật, thì bạn ảo có khi lại chân thành hơn cả bạn gặp ngoài đời nữa Mình chúc bạn luôn vui, khỏe và gặp nhiều điều tốt lành trong cuộc sống nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 10/16/2010 07:54 pm reply

      Trên đời này, người ta kết bạn vì nhiều lý do, có khi cũng chẳng vì lý do gì. Mà thật ra thì trong tình cảm, chẳng nên tồn tại lý do. Tuy mình không dám khẳng định, rằng trong đời thực thì chúng ta có thể làm bạn không, bởi mỗi người có vỏ bọc của riêng mình (con người thường là vậy, nên nhìn thấy nhau mà nào nhận ra nhau). Chỉ trong một khoảnh khắc tình cờ nào đó, may ra thì cho phép chúng ta hiểu nhau chân thực. Thì mình và bạn quen nhau qua thế giới ảo, nhưng đôi bên chia sẻ thật lòng (dù không tất cả) thì có thể làm bạn dài lâu...

      Xóa

  5. Tuệ Tâm1978 at 10/16/2010 11:15 pm comment

    Mình nghĩ có một phần do duyên Vi Phong ạ ! Có những bạn, mình giao tiếp rất dễ dàng nhưng cũng có những bạn mình không thể giao tiếp - dù chỉ là qua mạng Blog mình, người đến kẻ đi cũng nhiều. Mình qua nhà bạn gởi lời bình, mà bạn không đáp trả nghĩa là cả hai không có duyên, hay không hợp với nhau rồi ! Không thể trách ai trong vấn đề này, vì mỗi người đều có khẩu vị riêng của mình mà phải không ? Với mình làm bạn ảo sẽ tốt hơn rất nhiều, vì tình bạn đôi khi đâu cần gặp mặt. Tuy Vi Phong không tâm sự với mình nhiều, nhưng qua các bài viết, qua các câu truyện, mình đều cảm nhận được tâm sự của Vi Phong gởi trao trong đó. Mình tin vào chữ "Duyên " Vi Phong ạ ! trong tất cả các vấn đề; Nếu "Duyên " với Cần Thơ chưa hết, thì nhà mình khó mà bán được. Mình chúc bạn luôn tràn đầy niềm vui và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 10/18/2010 07:34 pm reply

      Chữ duyên? Tin vào chữ này đôi khi cũng buồn, vì đôi khi người ta lâm vào cái cảnh như câu thơ của Xuân Diệu: "Yêu sai duyên mà mến chẳng nhầm người"...

      Xóa

  6. The dark at 11/18/2010 09:10 pm comment [hidden]

    Hi, mình rất thích đọc các bài viết của bạn. Những truyện ngắn thì mình đã đọc hết từ hôm qua rồi, hôm nay bắt đầu đọc truyện dài. Ngốc quá, lại đi đọc truyện chưa viết xong. Câu truyện thật sự lôi cuốn, nhưng mà, nó xoáy sâu vào nội tâm quá. Cũng không hẳn như thế. Thế này nhé, mình có cảm giác phải nhìn cuộc sống trong truyện với 1 ô cửa sổ ........ chính là cái cô Tịnh Yên này. Cái đoạn ........ thì mình chưa diễn tả thành lời được. À, đúng rồi, cái sự lãnh đạm của nhân vật chính làm tớ thấy hơi ức chế, nhưng quả thật là cuốn hút. Và cả truyện này được viết ra dưới cái góc nhìn lãnh đạm ấy làm cho mình thấy cuộc sống cứ đều đều, mọi thứ đều nhàn nhạt.......

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 11/20/2010 01:22 pm reply [hidden]

      Thì cuộc đời này vốn đa chiều lắm mà. Có những chiều sôi động, rạo rực. Lại có những chiều nhàn nhạt, đều đều, nếu không muốn nói là trống rỗng. Chiều nào hẳn cũng cần được nhìn sâu vào. Và mình đang nhìn vào đây. Cám ơn bạn đã dành thời gian đọc truyện của mình nhé!

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...