Lâu không đọc Hàn. Từ cái thời chạy theo Xuân Diệu, mình đâm quên mất Hàn. Để mỗi khi buồn thì lại nhớ, nhớ những câu thơ “điên” của một con người tài hoa bạc mệnh – mà nỗi đau thơ chính là nỗi đau đời. Chợt phát hiện cái rực rỡ của Xuân Diệu từng làm mình mê mẩn có khi thốt nhiên không ám ảnh mình bằng hồn thơ đau thương của Hàn. Vậy nên với Xuân Diệu, mình lại ít nhớ, dù là cũng ít quên…
Mình chỉ có một quyển thơ nhỏ xíu của Hàn, dễ mình đã giữ hơn chục năm nay. Bìa cũng đã rách, giấy cũng đã long. Đây là quyển thơ đầu tiên mà mình có và cũng là thứ duy nhất mình xào đi xào lại đến sờn rách. Hàn là nhà thơ đầu tiên đối với mình. Sau Hàn có nhiều người nữa, hấp dẫn hơn và cũng dễ thuộc làu hơn. Nhưng nhiều người trong số đó, mình đã quên và cũng chẳng bao giờ tìm hiểu họ là ai.