Liệu đó có phải là một câu thơ, trong hầm bà lằng những câu
thơ tôi đã đọc, đã quên, còn mang máng nhớ? Tôi không chắc lắm. Nó thiếu nhạc
điệu, và trước và sau nó, không có câu nào vang lên nữa cả. Mà thơ thì có tính
nhạc, và thơ thì ít khi chỉ một câu đã đủ. Ấy thế, mỗi lần đi trong sân trường luật, đặc biệt là khi về, trong tôi
vang lên câu ấy, như kiểu một câu thơ.
Tôi một mình đi trên
con đường nhỏ…
Trường Nguyễn Hữu Thọ xây xong từ bao giờ, và con đường vòng
từ bảo tàng chạy sang trường luật hoàn thiện từ lúc nào, tôi không biết. Khi
theo đường cũ đến trường luật, tôi thấy mọi thứ đều xa lạ.
Buổi phổ biến quy chế thi diễn ra vào chiều thứ sáu. Và
trong khi xem danh sách phòng thi, tôi thoáng chút ngại ngùng. Dò tên mình
trong danh sách, tôi ghi lại bằng bút và giấy. Xung quanh tôi những chiếc điện
thoại màn hình to không ngừng chớp lóe. Hội trường đã đông như nêm và tôi ngồi
trên mấy cái ghế nhựa được xếp thêm dưới cùng. Cho đến khi một chị nào đó xuất
hiện, như thể đã quen tôi từ trước, rủ tôi lên ngồi cùng hàng ghế phía trên. Chị
làm tôi thoáng nhớ đến chị Th, cùng một kiểu thân thiện ấy. Chị Th bỏ luận văn
cao học ở những giai đoạn cuối. Chị bảo chị muốn làm “nghiên cứu sanh”. Và chị
sinh thêm bé con thứ ba.
Tôi và chị gái kia không thi chung phòng, tên chị và tên tôi
cách nhau như buổi sáng cách buổi chiều. Chị rủ tôi đi mua thêm sách luật, sau
khi nói với tôi mấy cái văn bản pháp luật in ra trên giấy không được phép sử dụng.
Tôi thấy vô lý nhưng tôi hốt hoảng.
Ở nhà sách Chính trị Quốc gia, trong lúc tôi với tay lần lữa
giữa các loại luật, nhiều quá, một anh nhìn tôi cười cười hỏi: “Mai thi hả?”.
Tôi gật đầu. Và tất cả những người có mặt ở nhà sách, trừ nhân viên, tất cả nhận
ra nhau là thí sinh của cùng một cuộc thi. Trong vòng độ tiếng, sách luật, bao gồm
cả luật đã và sắp hết hiệu lực, được tiêu thụ hẳn nhiều hơn trong cả tháng gộp
lại.
Buổi sáng của ngày thi đầu tiên, tôi quyết định đi taxi. Tôi
đeo balo và xách theo một túi giấy. Tôi đến trường khi đồng hồ nhích sau sáu giờ
vài phút. Đã có những người đến sớm hơn tôi. Và trên sân trường không hiếm những
người vừa kéo vali vừa tay xách nách mang. “Hành lí” của tôi vẫn là gọn nhẹ vô
cùng.