Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Nước mắt thanh xuân 1

(Truyện này được viết cách đây hơn một năm, thật ra chưa hoàn thành, cũng từng đăng trên một blog khác mà từ lâu bỏ phế. Bây giờ rảnh rỗi, xem xét lại đống truyện đã viết từ trước đến nay, mới nhận ra truyện này có thể viết tiếp được, tuy nhiên tôi sẽ chỉnh sửa lại một chút. Tuy trước giờ không dùng blog này để đăng truyện nhưng ngẫm nghĩ kỹ, blog này là blog duy trì lâu nhất, cũng là blog có giao diện dễ chỉnh sửa nhất, và ít nhất nó cũng còn được người khác dòm ngó đến. Nên quyết định thêm một thư mục Truyện vào cái blog này, cũng coi như tìm thêm một việc để làm trong khoảng thời gian rất rảnh rỗi này.

Truyện được tạm đặt là “Nước mắt thanh xuân” – nói tạm đặt thứ nhất vì tôi vốn rất dở trong việc đặt tựa đề, thứ hai tôi chưa viết xong, thậm chí chưa hình dung được câu chuyện sẽ như thế nào. Cho nên tôi hoan nghênh ý kiến đóng góp gần xa của mọi người – về cả nội dung lẫn tựa đề. Có điều, nội việc các bạn cho chút ít kiên nhẫn đọc những gì tôi viết thì tôi đã rất cảm ơn các bạn rồi – có lẽ nên ghi lại số tài khoản của các bạn và gửi chút “phù du” chăng?)

Sống trong một căn phòng chật hẹp, viết văn là nghề chính của cô. Nhưng cô kiếm được rất ít tiền từ công việc này. Cô không phải nhà văn thiên tài, cũng không thuộc loại biết chạy theo thị hiếu thời cuộc. Cô viết một cách khó nhọc, rất lâu mới cho ra đời một truyện ngắn gọi là tạm được. Và còn phải đợi lâu hơn nữa nếu may mắn được báo chí chọn đăng. Không thể sống nổi nếu chỉ trông chờ vào nhuận bút, cô không còn cách nào khác là làm thêm việc ở văn phòng.

Việc văn phòng ngốn của cô tám tiếng một ngày. Bù lại giúp cô có tiền trang trải những khoản phí khác nhau trong đời sống. Dần dần, cô không khác mấy một nhân viên văn phòng chính hiệu. Bản thân cô cũng tự không dám nhận mình là nhà văn. Vì cô không có tác phẩm, người khác sẽ không hiểu rốt cuộc cô đang làm gì.

Nhưng tối nào cô cũng viết. Tâm trí và con tim không lúc nào ngừng mơ về một tác phẩm lớn. Mặc dù vậy, cô ít khi viết xong được một câu chuyện nào, đặc biệt từ khi đi làm. Hàng ngày, căng mắt ra với những việc có tên và không tên. Cảm xúc của cô dần tê liệt. Với người viết văn, không có cảm xúc để viết thì chẳng còn cái quái gì.

Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

I have a dream...

 

Bạn đã từng xem phim Mama Mia chưa?

Nếu bạn cũng như tôi, thích phim ca nhạc, thích nhạc Abba, và thích (điên cuồng) Meryl Streep thì hẳn bạn phải xem Mama Mia rồi. Vậy thì bạn chắc chắn là bạn của tôi (không thể khác hơn được). Tôi ước gì có thể nhảy bổ ra từ cái màn hình vi tính này mà siết chặt tay bạn hoặc ban cho bạn một cái ôm nồng thắm (nếu bạn muốn) nhưng chắc chắn là tôi sẽ không hôn bạn (tôi không hôn bạn bè – cái văn hóa của tôi đã định tôi sống nghèo nàn tình cảm thế).

Tôi đoán là bạn sẽ lịch sự mời tôi “ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh” để cùng nhau đàm đạo về bộ phim này. Bạn sẽ muốn nói gì? Dù bạn đã chuẩn bị một bài diễn văn hoành tráng hay chỉ ợm ờ vài ba câu ngắn gọn, thì tôi cũng sẽ chân thành nghe bạn nói (tôi luôn lịch sự thế!). Cho đến khi nào bạn không còn biết nói gì nữa, thì tôi đề nghị bạn hãy… hát. Hãy hát ca khúc mở đầu của bộ phim. Hát như cô gái hai mươi tuổi hát trong đêm thơ mộng trước biển Địa Trung Hải. Cô gái với giấc mơ thật ngọt ngào.

I have a dream…

Hãy tắm mát tôi bằng giấc mơ của bạn, từ đó cho tôi can đảm yêu hơn giấc mơ của mình…Như cách Mama Mia đã mang đến cho tôi, một ngọn lửa tưởng chừng tắt ngấm…

I have a dream…

Tôi muốn nghe bạn hát, bài hát về giấc mơ…

I have a dream…

Giai điệu hạnh phúc ấy…từ lâu tôi đã không còn được nghe…

I have a dream…

Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

Giấc mơ lạ

Mấy đêm trước có mơ một giấc mơ lạ. Bây giờ chợt muốn bồi hồi nhớ lại.

Tôi thấy mình đang ở trong một ngôi trường lớn, rất lớn với những bức tường kiên cố, cửa đóng kín mít, màu sơn dường như còn rất mới, lại có những dãy hành lang dài hun hút và tối om. Tôi còn loay hoay chưa biết phải đi đâu thì thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của một người cô. Tôi nhìn theo, tà áo dài còn vương đâu đó ở một ngã rẽ hành lang.

Tôi cố lần tìm lớp học mà cô giáo dạy. Tôi tìm rất lâu, từ hết lối này đến lối khác, vừa muốn tìm ra, vừa cố gắng tránh cho cô nhìn thấy mình. Cuối cùng cách một bức tường, tôi nghe thấy giọng nói của cô. Giọng nói dường như đã trở nên trầm lắng hơn so với trước đây. Tôi đứng lặng lắng nghe, trong lòng rất cảm động.

Đột nhiên ngôi trường tráng lệ biến mất. Tôi thấy mình trên một đồng cỏ rộng lớn, trên cao là bầu trời trong xanh, bên trái là núi non hùng vĩ, bên phải vẫn là lớp học mà cô tôi đang giảng bài. Lớp học ở giữa thiên nhiên mênh mông, không còn là tường xây kiên cố mà thay vào đó là mái rơm, vách rạ đã ngả vàng, gió thổi từ đầu này qua đầu kia lớp học mang theo cảm giác tươi mới như vị the bạc hà.

Đột nhiên từ phía sau, một toán thổ dân tay cầm đuốc rực lửa, vẻ mặt đằng đằng sát khí tiến những bước vội vã về phía lớp học. Tôi hốt hoảng chạy vào lớp, không đắn đo cầm tay cô giáo, cố ý dắt cô chạy thoát khỏi đám thổ dân hung tợn hoang dã.

Tiếp theo sau sẽ xảy ra việc gì, tôi không biết. Bởi vì, chính vào lúc này, tôi tỉnh giấc.

Một giấc mơ lạ lùng.

Tôi chẳng hiểu nổi.

Chỉ thấy lòng rưng rưng…

Ngấn lệ…

Tiếng người huyên náo – Dật Lăng

Người ta luôn quẩn quanh, giằng co giữa hy vọng, và thất vọng, trong thời gian tranh thủ vận mệnh, trong vận mệnh lại coi nhẹ thời gian, cuối cùng khi thời gian và vận mệnh cùng hợp sức tấn công lại, họ mới phát hiện ra rằng bản thân chẳng còn gì quan trọng trong tay, chỉ còn lại mái đầu bạc và một con tim đau đớn – tr. 6,7.

Thứ mà nhiều người bị mất nhất là một con người khác, một con người đã trôi dạt vào thời gian và không gian – tr. 48.

Xuân chưa đến, tóc mai đã bạc, nhân gian xa cách nhau cũng chẳng cần phải đau thương – tr. 63.

Trải qua dài nhất ở trên đời này chính là quãng đường trên con đường ta đang đi – tr. 87.

Đối với một đoạn ký ức, mười ngày, mười tháng, mười năm thì có gì khác nhau đâu? Đối với tình cảm mà nói, vui vẻ, đau buồn hay tức giận thì cũng có gì khác nhau? … nếu tình yêu trong thực tại và trong mộng mị đối với thời gian mà nói, cuối cùng cũng sẽ đều trở thành một sự trải qua sẽ bị tiêu tán, bị lãng quên, như thế những lời thề nguyền và nước mắt được coi là thực sự, là cố định, là mãi mãi, liệu sẽ trở thành một giấc mộng hư không hay không? – tr. 92, 93.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chúng ta thể nghiệm cảm giác bất lực trước số phận và đau thương khi sau mỗi cuộc vui là một nỗi buồn – tr. 99.

Có một số thứ mà người lữ hành đơn độc mãi mãi không dám chạm đến – tr. 112.

Sau niềm hy vọng là sự thất vọng, sau khi hoàn toàn thất vọng lại thấy le lói một tia hy vọng, niềm hy vọng như thế chỉ khiến người ta cảm thấy bất lực trước trò đùa của số phận, thấy mệt mỏi đối với những hy vọng khó có thể trông chờ được và thấp thỏm trước viễn cảnh không rõ ràng – tr. 114, 115.

Có lẽ có một ước hẹn, đến nay vẫn không thể thực hiện. Có lẽ có một tình yêu nồng nhiệt, mà không thể đính ước cùng nhau – tr. 127.

Ngoài việc học cách yêu ta còn phải học một thứ tình cảm khác quan trọng hơn, đó là “sự kiềm chế”, làm một người trưởng thành quả là một chuyện đau buồn nhất – tr. 128.

Có những lúc phải xách nặng mà như nhẹ mới là cách ứng đối tốt nhất đối với trần gian đầy trôi nổi – tr. 148.

Trong quá trình bị thời gian ăn mòn, mọi người đều sẽ rơi vào vực thẳm vô đáy của thời gian với cảm giác trôi nổi ngẩn ngơ từ đầu đến cuối, khó có thể lần nào cũng tự mình hỏi mình, cuối cùng chỉ còn “cảm giác mất mát không thể lấy lại được”. Trên đời này liệu thực sự có ai có thể tránh được “cảm giác tang thương ngơ ngẩn” trong những năm tháng sống trôi dạt hay không? – tr. 154.

Có lúc chỉ cách nhau một bước chân… Rất nhiều thứ trong cuộc sống, thường chỉ cách nhau có bước này, có lúc là thân thể, có lúc là trái tim, sự lưỡng lự giữa hai cơ thể, thiếu một bước có lẽ còn có một ngày có thể đi một vòng rồi trở lại chỗ cũ, nếu giữa trái tim và trái tim thiếu một bước thì cho dù đi nghìn bước, vạn bước cũng không bù lấp nổi – tr. 175.

Có lẽ tình yêu giống pháo hoa, đẹp tươi rực rỡ trong giây lát, một chớp mắt thôi mà bất tận vĩnh hằng – tr. 190.

Tương tư lại tương tư, tương tư cũng ích gì. Đừng nghĩ tương tư khổ, cam tâm trải ngọt bùi – tr. 192.

Nếu có cái gì gian nan đến mức không thể vượt qua, thì chính là quá khứ - tr. 201.

Con người sống trên đời, chẳng qua là hết lần này đến lần khác phải đối mặt với sự khổ đau mới, đến cả cơ hội để thở cũng không có – tr. 207.

Hoa nở rồi lại tàn, nước chảy đến lại đi, nhớ để mà quên, hy vọng để mà thất vọng, giữ lại để mà vứt bỏ, bay cao để mà rơi xuống, những tháng ngày tươi đẹp xán lạn rồi cũng đến những phút giây đổ vỡ suy đồi, còn mục đích cuối cùng của cuộc sống chẳng qua là cái chết – tr. 222.

Con người ta bị số mệnh đẩy đi trong sự mịt mù, không biết khi nào mới là lúc dừng chân, cho đến trước khi nhắm mắt xuôi tay thì vẫn không thể có sự nghỉ ngơi thực sự - tr. 241.

Sự tương ngộ chẳng qua là chủ định, hạnh phúc quả thực chỉ là ngẫu nhiên, không phải tất nhiên – tr. 247.

Còn tìm ở đâu một người khác nữa để mình có thể đặt vào mọi nỗi niềm, toàn tâm toàn ý trao gửi trái tim; còn kiếm ở đâu một cơ hội thế này, trong cuộc đời dài đằng đẵng lại gặp được một người, biết rằng đó là sự chủ định của số phận – tr. 253.

Tình cảm không nói ra lời sẽ chết đi trong tĩnh lặng – tr. 314.

Quên lãng và bị quên lãng đều là ân từ lớn nhất, hơn cả tình yêu – tr. 318.

Khi một người ở bên cạnh chúng ta mà chúng ta không biết chia sẻ cảm nhận của họ cũng giống như là khi chúng ta sống mà không biết đến cái chết – tr. 318.

Cho dù một đời đổi lại sự ly tan vào phút cuối cùng, vẫn hy vọng ngày tương ngộ sẽ kéo dài thêm – tr. 318.

Nếu cuộc sống thảnh thơi bình thường thì không thể hiển bản chất sâu sắc của tình yêu – tr. 320.

Tình yêu trong thế giới này chẳng qua cũng chỉ như thời gian trôi theo nước chảy, chớp mắt mà đã trở thành hôm qua – tr. 321.

Cả hai đều ở trên thế giới này, còn có thể an ủi và sưởi ấm cho nhau, mỗi người đều là người thương yêu nhất trong tim người kia – tr. 321.

Yêu đến cùng là sự nặng nề và phức tạp. Hai người nắm tay nhau đi đến tận nơi sâu thẳm của con tim, chìm đắm vào biển sâu không bao giờ tỉnh lại – tr. 324.

Ông nói: Cuộc sống cô độc của chúng ta đã được sắp đặt.
Ông nói: Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Ông nói: Đời người vô thường”. – tr. 332.

Tại sao con người ta tình nguyện tin tưởng vào cái lãng mạn của yêu tinh và tiên nữ, chấp nhận tin tưởng cái giả dối đẹp đẽ và to lớn của sự tuyên truyền, chấp nhận tin tưởng Utopia mà lại không tin tưởng vào con tim của mình – tr. 355

Dù tiếng người huyên náo rồi tất cả sẽ chẳng còn lại gì – tr. 378.

(Bảo Trâm dịch, NXB Hội Nhà văn & Dân Trí, 2009)

Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

Diêu bông hời … ới Diêu Bông!

Một cậu bé tám tuổi đem lòng yêu một cô gái mười sáu tuổi. Một thứ tình yêu tưởng chừng trẻ con và vô lý. Nhưng chẳng thể ngờ, 25 năm sau, trong một đêm huyền diệu, với tình yêu đầu đời vẫn còn hằn sâu trong tim, cậu bé tám tuổi ngày nào khi đó là một người đàn ông đã viết lên những vần thơ bất tử về một tình yêu vĩnh hằng.

Trên cái nền của vùng đất Kinh Bắc với những làn điệu Quan họ dạt dào yêu thương, tình yêu kỳ lạ ấy hiện lên nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng cũng đầy tha thiết, sâu nặng, bi thương như một khúc tình ca trữ tình, sầu muộn. Với Lá Diêu Bông, Hoàng Cầm đã tạo nên một biểu tưởng khát vọng tình yêu mà con người mãi mãi kiếm tìm. Chiếc lá chỉ có trong mộng ảo đã trở thành “chiếc lá huyền thoại, chiếc lá ngây thơ về một tình yêu đầy mộng mị thời thơ ấu”, cũng là chiếc lá của bi kịch bởi nó chỉ có trong trái tim của người khát khao tình yêu, khát khao hạnh phúc, nào có thật ở trên đời…

70 năm sau, cậu bé 8 tuổi khi đã là một ông già, vẫn nặng lòng hồi tưởng lại cái lần đầu tiên trong thấy cô gái ấy: “Trước mắt tôi, Chị hiện ra rực rỡ như một thiên thần. Ngay lập tức, hồn tôi như bị chiếm đoạt đến đau điếng. Kể từ giây phút định mệnh ấy, tôi mê man chị chẳng còn biết trời đất, ất giáp, quên cả đến học hành, sách vở, suốt ngày chỉ ngong ngóng sang bên kia đường số 1, xe xế nhà tôi khoảng 20 mét, nơi thiên thần cuả tôi ngồi bán quán nghèo, phố nhỏ điù hiu, tỉnh nhỏ… Tôi phải lòng chị, cứ thế giăng mắc tơ tình quanh chị suốt 4 năm trời, đến năm tôi 12 tuổi thì chị đi lấy chồng”.

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

Tuổi mới

Ngày hôm nay, tôi già thêm một tuổi. Tôi nhìn về những ngày tháng trước đây với sự bình thản của một người đã đi qua (ờ, nhưng tôi đã để sẵn cái xô bên cạnh, phòng khi cần một thứ đựng nước mắt). Có những giai đoạn chẳng dễ dàng chút nào. Có những bài học hình như chưa học được. Bởi vì tuy đã già hơn nhưng đầu óc tôi vẫn thực tình không khôn ngoan hơn. Đầu óc tôi vẫn còn là đầu óc của một đứa trẻ. Có điều, nếu là của một đứa trẻ thì ắt hẳn đó là của một đứa trẻ hư. Nhưng so với người lớn, đứa trẻ hư dẫu thế nào cũng ngoan hơn gấp bội phần (ngay từ sáng nay chưa chi tôi đã ăn dưa bở).

Ngày hôm nay, tôi muốn viết một cái gì đó thật với lòng mình nhất, dù tất nhiên xưa nay ngay cả phút cao hứng, tôi cũng không viết những gì trái với tâm tư. Nhưng tôi vốn nổi tiếng kiệm lời (nếu quả thật người ta có thể nổi tiếng bằng cách im thin thít) cho nên ít nhiều sự thật thà nơi tôi cũng bị hạn chế. Hôm nay có lẽ là một cơ hội tốt để tôi nói nhiều hơn về bản thân mình – điều mà hầu như tôi không mấy làm – một cách thật thà nhất.

Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

Kiếp nào có yêu nhau

Tôi vẫn ấp ủ viết lên những cảm xúc về bài hát quá đẹp từ giai điệu đến lời ca này. Thế nhưng mỗi lần định viết mới nhận ra so với phân tích một bài thơ, viết cảm nhận về âm nhạc xem ra khó ngàn lần hơn. Có lẽ vì khả năng cảm thụ âm nhạc của tôi quá kém. Và tình cảm tôi dành cho âm nhạc thực tình cũng không sâu nặng. Tuy thế, dạo gần đây bài hát này đột nhiên trở thành sự chọn lựa duy nhất của tôi khi tôi muốn có chút giai điệu vang lên xung quanh mình. Và cứ mỗi lần như vậy, tôi lại muốn viết một cái gì đó nên thôi thì mình chiều lòng mình, cho dù những cảm nhận sau đây có thể rất qua loa, tùy tiện…

Đầu tiên phải nói rằng, bài hát này đến với tôi qua giọng hát của nam ca sĩ Tuấn Ngọc. Bởi vì ông vốn là giọng ca nam tôi yêu thích hàng đầu cho nên việc giữa một rừng ca sĩ, tôi chọn giọng hát của ông để nghe cũng không có gì là lạ. Tuy thế với bài hát này, tôi đã tình cờ một cách có chủ đích nghe thêm bằng nhiều giọng ca khác nhau:

Đầu tiên là giọng hát Thái Thanh: tôi chắc ai đã nghe qua giọng hát của bà đều sẽ nhận thấy đó là một giọng ca có sắc thái riêng với sự cuốn hút mãnh liệt không thể lẫn với bất cứ một ai khác. Tuy nhiên tôi phải thú nhận rằng bởi tôi vốn ưa thích chất giọng trầm khàn, vừa lạnh vừa nồng ấm, không quá kỹ thuật (kiểu của ca sĩ Khánh Ly) cho nên tôi rất ít khoái nghe chất giọng nữ thanh, trong trẻo, điêu luyện, cao vút tới tận trời của Thái Thanh. Mặc dù vậy, bài hát đã được bà thể hiện rất tuyệt vời với một âm hưởng da diết nao lòng. Thậm chí khi tiếng hát đã ngừng rồi, tôi vẫn ngây người ra tưởng như giọng ca đó, giai điệu đó đã ăn sâu vào tâm hồn tôi và tôi mơ hồ không sao dứt ra được. Tạo ra một không gian nhạc mê hoặc như vậy có lẽ trước sau cũng chỉ có Thái Thanh.

Nghe tại đây: (bản trước 1975) http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=0mW9rdsTdO

Sau nữa là giọng hát Lệ Thu: một giọng hát khỏe, mạnh mẽ và nồng say. Cá nhân tôi thích chất giọng của bà. Với bài hát này, bà vẫn hát hết mình, vẫn nồng nàn, trọn vẹn, đong đầy cảm xúc. Từng lời hát xoáy sâu vào tim người nghe. Những gì để lại trong tôi từ giọng hát bà là cảm giác xúc động, buồn thương thật khó biểu đạt bằng lời.

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...