(Truyện này được viết cách đây
hơn một năm, thật ra chưa hoàn thành, cũng từng đăng trên một blog khác
mà từ lâu bỏ phế. Bây giờ rảnh rỗi, xem xét lại đống truyện đã viết từ
trước đến nay, mới nhận ra truyện này có thể viết tiếp được, tuy nhiên
tôi sẽ chỉnh sửa lại một chút. Tuy trước giờ không dùng blog này để đăng
truyện nhưng ngẫm nghĩ kỹ, blog này là blog duy trì lâu nhất, cũng là
blog có giao diện dễ chỉnh sửa nhất, và ít nhất nó cũng còn được người
khác dòm ngó đến. Nên quyết định thêm một thư mục Truyện vào cái blog
này, cũng coi như tìm thêm một việc để làm trong khoảng thời gian rất
rảnh rỗi này.
Truyện được tạm đặt là “Nước mắt thanh xuân” – nói tạm đặt thứ nhất vì tôi vốn rất dở trong việc đặt tựa đề, thứ hai tôi chưa viết xong, thậm chí chưa hình dung được câu chuyện sẽ như thế nào. Cho nên tôi hoan nghênh ý kiến đóng góp gần xa của mọi người – về cả nội dung lẫn tựa đề. Có điều, nội việc các bạn cho chút ít kiên nhẫn đọc những gì tôi viết thì tôi đã rất cảm ơn các bạn rồi – có lẽ nên ghi lại số tài khoản của các bạn và gửi chút “phù du” chăng?)
Sống trong một căn phòng chật hẹp, viết văn là nghề chính của cô. Nhưng cô kiếm được rất ít tiền từ công việc này. Cô không phải nhà văn thiên tài, cũng không thuộc loại biết chạy theo thị hiếu thời cuộc. Cô viết một cách khó nhọc, rất lâu mới cho ra đời một truyện ngắn gọi là tạm được. Và còn phải đợi lâu hơn nữa nếu may mắn được báo chí chọn đăng. Không thể sống nổi nếu chỉ trông chờ vào nhuận bút, cô không còn cách nào khác là làm thêm việc ở văn phòng.
Việc văn phòng ngốn của cô tám tiếng một ngày. Bù lại giúp cô có tiền trang trải những khoản phí khác nhau trong đời sống. Dần dần, cô không khác mấy một nhân viên văn phòng chính hiệu. Bản thân cô cũng tự không dám nhận mình là nhà văn. Vì cô không có tác phẩm, người khác sẽ không hiểu rốt cuộc cô đang làm gì.
Nhưng tối nào cô cũng viết. Tâm trí và con tim không lúc nào ngừng mơ về một tác phẩm lớn. Mặc dù vậy, cô ít khi viết xong được một câu chuyện nào, đặc biệt từ khi đi làm. Hàng ngày, căng mắt ra với những việc có tên và không tên. Cảm xúc của cô dần tê liệt. Với người viết văn, không có cảm xúc để viết thì chẳng còn cái quái gì.
Truyện được tạm đặt là “Nước mắt thanh xuân” – nói tạm đặt thứ nhất vì tôi vốn rất dở trong việc đặt tựa đề, thứ hai tôi chưa viết xong, thậm chí chưa hình dung được câu chuyện sẽ như thế nào. Cho nên tôi hoan nghênh ý kiến đóng góp gần xa của mọi người – về cả nội dung lẫn tựa đề. Có điều, nội việc các bạn cho chút ít kiên nhẫn đọc những gì tôi viết thì tôi đã rất cảm ơn các bạn rồi – có lẽ nên ghi lại số tài khoản của các bạn và gửi chút “phù du” chăng?)
Sống trong một căn phòng chật hẹp, viết văn là nghề chính của cô. Nhưng cô kiếm được rất ít tiền từ công việc này. Cô không phải nhà văn thiên tài, cũng không thuộc loại biết chạy theo thị hiếu thời cuộc. Cô viết một cách khó nhọc, rất lâu mới cho ra đời một truyện ngắn gọi là tạm được. Và còn phải đợi lâu hơn nữa nếu may mắn được báo chí chọn đăng. Không thể sống nổi nếu chỉ trông chờ vào nhuận bút, cô không còn cách nào khác là làm thêm việc ở văn phòng.
Việc văn phòng ngốn của cô tám tiếng một ngày. Bù lại giúp cô có tiền trang trải những khoản phí khác nhau trong đời sống. Dần dần, cô không khác mấy một nhân viên văn phòng chính hiệu. Bản thân cô cũng tự không dám nhận mình là nhà văn. Vì cô không có tác phẩm, người khác sẽ không hiểu rốt cuộc cô đang làm gì.
Nhưng tối nào cô cũng viết. Tâm trí và con tim không lúc nào ngừng mơ về một tác phẩm lớn. Mặc dù vậy, cô ít khi viết xong được một câu chuyện nào, đặc biệt từ khi đi làm. Hàng ngày, căng mắt ra với những việc có tên và không tên. Cảm xúc của cô dần tê liệt. Với người viết văn, không có cảm xúc để viết thì chẳng còn cái quái gì.