Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Nước mắt thanh xuân 1

(Truyện này được viết cách đây hơn một năm, thật ra chưa hoàn thành, cũng từng đăng trên một blog khác mà từ lâu bỏ phế. Bây giờ rảnh rỗi, xem xét lại đống truyện đã viết từ trước đến nay, mới nhận ra truyện này có thể viết tiếp được, tuy nhiên tôi sẽ chỉnh sửa lại một chút. Tuy trước giờ không dùng blog này để đăng truyện nhưng ngẫm nghĩ kỹ, blog này là blog duy trì lâu nhất, cũng là blog có giao diện dễ chỉnh sửa nhất, và ít nhất nó cũng còn được người khác dòm ngó đến. Nên quyết định thêm một thư mục Truyện vào cái blog này, cũng coi như tìm thêm một việc để làm trong khoảng thời gian rất rảnh rỗi này.

Truyện được tạm đặt là “Nước mắt thanh xuân” – nói tạm đặt thứ nhất vì tôi vốn rất dở trong việc đặt tựa đề, thứ hai tôi chưa viết xong, thậm chí chưa hình dung được câu chuyện sẽ như thế nào. Cho nên tôi hoan nghênh ý kiến đóng góp gần xa của mọi người – về cả nội dung lẫn tựa đề. Có điều, nội việc các bạn cho chút ít kiên nhẫn đọc những gì tôi viết thì tôi đã rất cảm ơn các bạn rồi – có lẽ nên ghi lại số tài khoản của các bạn và gửi chút “phù du” chăng?)

Sống trong một căn phòng chật hẹp, viết văn là nghề chính của cô. Nhưng cô kiếm được rất ít tiền từ công việc này. Cô không phải nhà văn thiên tài, cũng không thuộc loại biết chạy theo thị hiếu thời cuộc. Cô viết một cách khó nhọc, rất lâu mới cho ra đời một truyện ngắn gọi là tạm được. Và còn phải đợi lâu hơn nữa nếu may mắn được báo chí chọn đăng. Không thể sống nổi nếu chỉ trông chờ vào nhuận bút, cô không còn cách nào khác là làm thêm việc ở văn phòng.

Việc văn phòng ngốn của cô tám tiếng một ngày. Bù lại giúp cô có tiền trang trải những khoản phí khác nhau trong đời sống. Dần dần, cô không khác mấy một nhân viên văn phòng chính hiệu. Bản thân cô cũng tự không dám nhận mình là nhà văn. Vì cô không có tác phẩm, người khác sẽ không hiểu rốt cuộc cô đang làm gì.

Nhưng tối nào cô cũng viết. Tâm trí và con tim không lúc nào ngừng mơ về một tác phẩm lớn. Mặc dù vậy, cô ít khi viết xong được một câu chuyện nào, đặc biệt từ khi đi làm. Hàng ngày, căng mắt ra với những việc có tên và không tên. Cảm xúc của cô dần tê liệt. Với người viết văn, không có cảm xúc để viết thì chẳng còn cái quái gì.



Thỉnh thoảng cô nghĩ đến khả năng nghỉ việc. Nhưng nghỉ việc thì không biết làm sao mỗi tháng có tiền trả tiền nhà, tiền điện, tiền nước, chưa kể đến những khoản tiền khác. Không ngờ những thứ đẹp như ước mơ lại có thể chết theo cách này. Nhưng suy cho cùng tất cả là vì cô vốn chẳng có thực tài. Mỗi ngày ôm ấp suy nghĩ ấy ở trong lòng, cô càng cảm thấy thất vọng với chính mình.

Một buối tối mùa hè, bứt rứt với những dòng văn chương đứt đoạn, cô bước chân ra khỏi nhà. Đã lâu cô không ra ngoài vào buổi tối. Những ánh đèn sáng choang và sự ồn ào của dòng người khiến cô thoáng chút ngỡ ngàng. Quen rúc mình vào một góc trong căn phòng nhỏ bé cao nhất của tòa chung cư bảy tầng, thời gian và không gian của cô chỉ là những khoảng lặng lờ. Đôi khi cô cảm thấy mình giống như người sợ đám đông. Ở trong đám đông, cô không tìm được tiếng nói hòa nhập, cũng không biết đối đáp. Cho nên, viết văn cũng có thể xem là phương thức duy nhất cô kết nối với thế giới. Rằng mỗi một điều cô viết ra, tuy có thể không hòa nhập gì với hiện thực cuộc đời cô, thì vẫn là sự phản ánh trọn vẹn tiếng nói sâu trong lòng cô. Có lẽ vì vậy mà cô không thể nào bỏ được việc viết lách. Nó ám ảnh cô như tình yêu đầu đời ám ảnh trái tim thiếu nữ. Cùng một tần số da diết như vậy.

Đi dọc con đường tấp nập người mua bán, cô nhận ra khu cô ở là nơi tập trung của rất nhiều những cửa hiệu thời trang. Những cửa hiệu này vào buổi tối thu hút một lượng khách đông đảo do bày bán mọi thứ ra lòng đường. Cảnh nhốn nháo diễn ra hằng đêm. Cô trông thấy những thanh niên rất trẻ nắm tay vào mua sắm. Họ mặc trên người những chiếc áo cặp tình nhân. Một chút cảm giác buồn bã len lỏi trong tâm hồn cô. Cô rất lâu không hẹn hò cùng ai. Cuộc sống thiếu tình yêu không thể nào gọi là hạnh phúc. Đôi khi cô nghĩ, phải chăng chính điều đó tạo nên một khoảng trống lớn trong lòng cô? Nhưng cô quá yêu giấc mơ của bản thân, quá chăm chút cho các trang viết, thật ra cũng không thể hết lòng yêu thương và chăm sóc một ai đó.

Bước vào một Beauty salon, cô ngẫu hứng muốn tìm cho mình một kiểu tóc mới. Cô không thích không khí ở những cửa tiệm chuyên chăm sóc sắc đẹp phụ nữ. Nó luôn rất đàn bà, suy ra là luôn đầy ắp những câu chuyện vặt vãnh. Nhưng cô thừa nhận đây là nơi có thể làm cho người ta rạng ngời hạnh phúc khi trở ra. Cô cũng ngưỡng mộ những bàn tay có thể biến những mái tóc xù xì thành những mái tóc bóng đẹp và cách những thợ nhân này trò chuyện với khách hàng. Bao giờ cũng là những lời nói được cất lên với một chất giọng nhẹ nhàng. Đến mức cô cho rằng những người “ăn to nói lớn” chẳng bao giờ có thể làm được nghề này.

Cậu thanh niên cắt tóc cho cô còn trẻ, chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi. Cậu có dáng dấp mảnh mai, mái tóc cắt theo kiểu của các thanh thiếu niên Hàn Quốc, nhuộm màu sặc sỡ. Cậu giới thiệu mình tên Tuấn rồi gợi chuyện hỏi cô, chị làm nghề gì. Cô im lặng một lúc, rồi vụt miệng nói: viết văn. Mắt Tuấn sáng lên, một sự thích thú không khoa trương hiện lên trên mặt cậu. Cậu bảo cô, cậu thích đọc sách rồi hỏi cô về các tác phẩm của cô. Cậu nói thêm, nếu được em sẽ tìm đọc thử. Cậu thậm chí tin rằng biết đâu đã từng đọc qua tác phẩm của cô mà không biết.

Cô nói với Tuấn, cô chẳng có tác phẩm nào gọi là đáng kể. Cô viết văn nhưng không phải là nhà văn. Cô chung quy chỉ là một người thích làm một việc mà cô dư biết không phải dành cho cô. Và tóm lại, thật ra cô là một nhân viên văn phòng.

Ở câu nói cuối, cô cảm thấy một tiếng thở dài đè nén trong lòng. Thật ra cô không nên nói điều này ở đây và với một người xa lạ. Nhưng lời đã thốt ra, như mũi tên bắn đi, không thể nào lấy lại.

Nhưng chị vẫn đang viết chứ?

Cô gật đầu trầm ngâm.

Tuấn hồ hởi hỏi cô về nội dung xoay quanh những đề tài cô đang viết. Giọng cậu nghe lạc quan như thể cô sắp có tác phẩm trình làng. Sự dễ thương chân thật toát ra từ con người cậu khiến cô cảm thấy vui lây. Nhưng cô đáp ngắn gọn, cô không nghĩ cô có thể viết trọn vẹn một câu chuyện nào. Cô cạn kiệt hoàn toàn về ý tưởng.

Dù sao chị vẫn đang viết chứ?

Cô nghĩ Tuấn không hiểu hết ý nghĩa câu trả lời của cô, đã hàm ý rõ một sự bế tắc buồn bã. Cô đành chỉ biết gật đầu lần nữa.

Thế thì cuối cùng chị cũng cho ra một cuốn sách mang tên chị. Và nó sẽ dẫn đến những cuốn sách khác.

Cô mỉm cười trước sự hồn nhiên của Tuấn. Cậu không hiểu, viết văn không phải là câu chuyện của sự rèn luyện chăm chỉ. Cô cơ bản hiểu mình không có đủ tố chất để đeo đuổi nghiệp văn chương. Chẳng qua khi đã trót yêu một điều gì, con người khó cưỡng được sự cuốn hút của nó, dẫu thành công hay thất bại, cũng kiên trì theo đuổi. Nhất là khi, ngoài điều đó ra, chúng ta không cảm thấy động lòng trước bất cứ điều gì khác.

Cô nói với Tuấn, trong “mối tình” với văn chương, cô có cảm giác cô chỉ là kẻ yêu đơn phương. Mà tình yêu đơn phương luôn biến người ta thành nạn nhân của nó. Đó là điều cô đã nghe ở đâu đó. Nhưng không ít người xem nó là mối tình đẹp. Cô cho cái đẹp đó chỉ có thể là cái đẹp u buồn khiến trái tim người ta đau nhói.

Mái tóc cô Tuấn đã cắt ngắn. Cô soi mình trong gương, cảm giác xa lạ, không quen lắm!

Trông gương mặt chị thế này “baby” rất đáng yêu!

Cô cười. Thật ra, cô không muốn mình trông giống baby nhưng mái tóc cắt rồi cũng không thể lập tức mọc lại. Cô chỉ còn cách thích nghi. 

Rời Beauty salon, cô bước vào một shop thời trang. Cô quyết tiêu pha cho mình một bộ quần áo mới. Lững thững bước đi giữa những dãy kệ treo quần áo, cô chợt bắt gặp ánh nhìn của một người con trai hướng về phía mình. Đó là ánh nhìn của một niềm vui cảm động, vừa có ánh sáng của hạnh phúc, vừa mang nhiều dư âm của một nỗi buồn chân thành. Tưởng như đã qua rất nhiều xa cách, rất nhiều nhớ nhung mới được gặp lại nhau. Cô không thể rời ánh nhìn đó. Và cố lục tìm trong trí nhớ nét quen thuộc của hẳn một người nào đó cô đã từng gặp gỡ trước đây. Ký ức nói cùng cô, anh chỉ là một người lạ. Cô mỉm cười.

Họ quen nhau.

(Còn tiếp)

2 nhận xét:


  1. Vampire -mono at 01/30/2011 04:20 pm comment

    Lần đầu tiên em thấy đó, chị đặc biệt ghê. Em k có ý khen hay chê gì đâu, lần đầu gặp. Em xin làm wen chị.hihihi...

    Trả lờiXóa

  2. Le Anh at 04/13/2011 04:50 pm comment

    chao ban!ban rat hay nhi? minh lam quen dc khong? ai cung co so thich rieng, con minh thi thich ve va thiet ke trang phuc, vay cho chi em phu nu va minh cung da gan bo voi nghe hon 10 nam.Moi ban ghe tham blog minh nhe ,cung chia se va tam su cung nhau dc ko? Chuc ban vui ve!

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...