Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Sau chán nản sẽ là gì



Bi nhng tht vng đã biến tôi thành k d rơi vào trng thái bất mãn và chán nn. Tôi tr nên nhy cm. Nhy cm so vi chính mình. Nhng cm t y m nhưng du sao gi cm giác đáng được cm thông như "d b tn thương" cũng không còn phù hp. "B chm nc" - tôi nghĩ đây là cm t có thể dùng đ nói v cp đ nhy cm mi ca mình. T năm ngoái đến năm nay nó đã hoàn ho vươn lên mt tm cao mi. 


Tôi đoán rng thường tôi phi Bất mãn trước. Và Chán nn là cái gì mun mn đến sau. Nhưng trong cuc chiến tn ti dai dng, du sao thì Chán nn là k chiến thng. Sau cùng thì s bất mãn ca tôi ch còn là tiếng gào trong d dày vào mi sm mai. Khi tôi lơ mơ gia trng thái thc - ng, những âm thanh bất mãn t t cuộn lên, mi lúc mt riết róng. Cơn sóng bin ca gin d. Tiếng rít trong c hng. Cái nhìn vn đ đng nước mt. Cái nghiến răng kèn kt. Hay đôi bàn tay nm cht uất ức... Tôi không chắc cái nào thực sự khớp với mình. Có lẽ không có cái nào. Hoặc tất cả những thứ đó, trong ý nghĩa hình tượng của nó. Nhưng cùng với trạng thái lơ mơ dần dần nhường chỗ cho sự tỉnh táo, những âm thanh bất mãn cũng dần dần tan loãng và biến mất hẳn. Vào khoảnh khắc tôi hoàn toàn thức giấc. Một ngày khác bắt đầu. Một ngày khác, mọi thứ không khác đi. 


Sau chán nản sẽ là gì.




Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Có nơi để trở về

Sinh vào những ngày đầu tháng 5, ở miền Nam này là giai đoạn những cơn mưa bắt đầu lai vãng giữa những ngày nắng. Có thể nói những cơn mưa đầu tháng 5 ở Sài Gòn có cái gì đỏng đảnh như kiểu một người tình mãnh liệt nhưng cao ngạo. Không thể thuộc về ai, đến và ra đi đều bất chợt, có thể vừa dữ dội đấy đã đột nhiên biến mất như chưa bao giờ hiện diện. Đi trong những cơn mưa như thế, cuối cùng thì cơ thể tôi đón nhận một trận cảm cúm. Vào những ngày tuổi mới gõ cửa, tuổi 28, một người phụ nữ nên có tâm thế nhìn nhận cuộc đời, điều đã qua, điều hiện tại và điều sắp tới như thế nào?
Vấn đề là chúng ta vẫn sống, theo cách để cuộc sống diễn ra. Đôi khi tôi thuộc về đời sống đó – tôi thấy hình ảnh mình ngược xuôi trên những con phố, thấy mình cố gắng đến hoài hủy tìm kiếm một con đường để đi, một cách thức để sống, một cái gì để phấn đấu, để đạt thành ; đôi khi tôi lặng lẽ đứng ở bên lề đời sống này – đời sống vẫn tiếp diễn và bỏ xa tôi, tôi ở đó, như một kẻ không liên quan, một kẻ không dự phần; và đôi khi tôi chênh vênh, tôi không biết phải làm gì – có khi vẫn thường là như thế này, cuộc sống không có sẵn đáp áp, bạn cố gắng, bạn thành công, bạn cố gắng, bạn thất bại. Điều duy nhất tôi biết là cuộc sống vẫn trôi đi, theo kiểu “sông vẫn trôi đời sông, suối vẫn trôi đời suối” -  điều gì đó thật nhân từ mà cũng thật nhẫn tâm trong cách thức này. Chúng ta có thể làm gì ngoài học cách làm quen.

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...