Bởi những thất vọng đã biến tôi thành kẻ dễ rơi vào
trạng thái bất mãn
và chán nản. Tôi trở nên nhạy cảm. Nhạy cảm so với chính mình. Những cụm từ ủy mị nhưng dẫu sao gợi cảm giác đáng được cảm thông như
"dễ bị tổn thương"
cũng không còn phù hợp. "Bị chạm nọc" - tôi nghĩ đây là cụm từ có thể dùng để nói về cấp độ nhạy cảm mới của mình. Từ năm ngoái đến năm nay nó đã hoàn hảo vươn lên một tầm cao mới.
Tôi đoán rằng thường tôi phải Bất mãn trước. Và Chán nản là cái gì muộn mằn đến sau. Nhưng
trong cuộc chiến tồn tại dai dẳng, dẫu sao thì Chán nản là kẻ chiến thắng. Sau cùng thì sự bất mãn của tôi chỉ còn là tiếng gào trong dạ dày vào mỗi sớm mai. Khi tôi lơ mơ giữa trạng thái thức - ngủ, những âm thanh bất mãn từ từ cuộn lên, mỗi lúc một riết róng. Cơn sóng biển của giận dữ. Tiếng rít trong cổ họng. Cái nhìn vằn đỏ đọng nước mắt. Cái nghiến răng kèn kẹt. Hay đôi bàn tay nắm chặt uất ức... Tôi không
chắc cái nào thực sự khớp với mình. Có lẽ không có cái nào. Hoặc tất cả những
thứ đó, trong ý nghĩa hình tượng của nó. Nhưng cùng với trạng thái lơ mơ dần dần
nhường chỗ cho sự tỉnh táo, những âm thanh bất mãn cũng dần dần tan loãng và
biến mất hẳn. Vào khoảnh khắc tôi hoàn toàn thức giấc. Một ngày khác bắt đầu.
Một ngày khác, mọi thứ không khác đi.
Sau
chán nản sẽ là gì.