Mùa xuân này, cảm thấy già đi. Da khô, trong đôi mắt không có tia sáng, còn có cảm giác lớp mỡ dưới da đang biểu tình từng ngày. Từng ngày, ngày nào tôi cũng thích hát bài Còn tuổi nào cho em của Trịnh. Nghe nói sắp phát hành 300 bức thư tình của Trịnh. Có lẽ tôi sẽ tìm mua đọc. Cũng có thể không.
“Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ
Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm…” *
Người ta nói đấy là một kho tàng bị lãng phí của Trịnh. Thật ra có những điều viết ra chỉ để dành cho một người đọc. Nó thuộc về một phần đời của những con người yêu nhau đã mất nhau trong đời. Một sự riêng tư vô tận. Những người yêu nhau đã mất nhau trong đời liệu có muốn câu chuyện của mình trở thành của chung?
“Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi,
Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết !” *
Tôi chưa đọc trọn vẹn thiên truyện “Tuyết”. Có cái gì đó khiến tôi không cầm lòng được dù chỉ mới lướt qua vài đoạn trích. “Có một số thứ mà người lữ hành đơn độc mãi mãi không dám chạm đến” (1) – có lẽ đó là lý do. Lâu, tôi cũng không viết câu chuyện nào, dù là những câu chuyện còn đang dở. Tôi lại cảm thấy bản thân càng lúc càng có khuynh hướng thận trọng.