Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

Nao lòng

Mùa xuân này, cảm thấy già đi. Da khô, trong đôi mắt không có tia sáng, còn có cảm giác lớp mỡ dưới da đang biểu tình từng ngày. Từng ngày, ngày nào tôi cũng thích hát bài Còn tuổi nào cho em của Trịnh. Nghe nói sắp phát hành 300 bức thư tình của Trịnh. Có lẽ tôi sẽ tìm mua đọc. Cũng có thể không.

“Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ
Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm…” *

Người ta nói đấy là một kho tàng bị lãng phí của Trịnh. Thật ra có những điều viết ra chỉ để dành cho một người đọc. Nó thuộc về một phần đời của những con người yêu nhau đã mất nhau trong đời. Một sự riêng tư vô tận. Những người yêu nhau đã mất nhau trong đời liệu có muốn câu chuyện của mình trở thành của chung?

“Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi,
Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết !” *

Tôi chưa đọc trọn vẹn thiên truyện “Tuyết”. Có cái gì đó khiến tôi không cầm lòng được dù chỉ mới lướt qua vài đoạn trích. “Có một số thứ mà người lữ hành đơn độc mãi mãi không dám chạm đến” (1) – có lẽ đó là lý do. Lâu, tôi cũng không viết câu chuyện nào, dù là những câu chuyện còn đang dở. Tôi lại cảm thấy bản thân càng lúc càng có khuynh hướng thận trọng.

Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

Ân từ lớn nhất

Khi mùa xuân về, tôi thường cảm thấy mọi thứ đều đã đi vào chỗ kết thúc. Dù là trước đây đã cố sống cố chết như thế nào thì tất cả sẽ dừng lại vào giây phút này. Cảm giác đó khiến tôi tuyệt vọng. Nhiều năm nay, tôi chỉ muốn được dựa vào một thân cây, dưới những tán lá xanh mướt. Có thể nhìn thấy mây bay hờ hững trên đầu. Lại có thể cảm thấy gió lùa qua mái tóc rối. Từ từ khép mắt, tôi hy vọng có thể ngủ một giấc thật sâu. Khi tỉnh dậy, những gì mình trải qua hóa ra chỉ là một giấc mơ dài…

“Quên lãng và bị quên lãng, đều là ân từ lớn nhất…”  (1)

Hôm nay, P hát trên sân khấu, trong chiếc áo sơ mi màu đen, giây phút ấy, tự nhiên cảm thấy cô ấy thật mạnh mẽ. Còn tràn đầy sinh khí. Tôi nghĩ sân khấu hợp với cô ấy. Nhưng có lẽ sau này khó có dịp tôi lại có thể nhìn thấy P trên sân khấu với cùng một loại cảm giác như ngày hôm nay. Bởi cũng không phải lúc nào, tôi cũng đủ mềm yếu để cảm nhận sự mạnh mẽ của người khác. Như lúc ngồi trong phòng tiệc…

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Thiếu nữ đánh cờ vây - Sơn Táp

Trên đời này, người đến rồi người lại đi - tr. 223.

Cuộc đời là một tòa lâu đài gian dối bị thời gian tàn phá - tr. 227.

Tuổi khác nhau và nguồn gốc khác nhau nhưng họ cùng chung số phận: nỗi buồn vô hạn của một tình yêu không thể được - tr. 250.

Cuộc đời là một vòng luẩn quẩn, ngày hôm kia gắn với hôm nay để xua đuổi hôm qua. Chúng ta tưởng mình sẽ tiến lên trong thời gian nhưng thực ra vẫn là tù nhân của quá khứ - tr. 258.

Em đừng sợ, anh sẽ theo em. Anh sẽ bảo vệ em trong thế giới bên kia - tr. 293.

Để có thể ngắm nhìn người tôi yêu dấu, tôi đã cố gắng giữ cho mắt mở - tr. 293.

(Tố Châu dịch, NXB Văn học & Nhã Nam, 2008)

Thứ Ba, 11 tháng 1, 2011

Trước, trong và sau cuộc tình - Jean - Marc Parisis

Sự đau khổ hòa vào mọi điều, kể cả sự ham muốn – tr. 35.

Ngày nay, tất cả mọi người nói bất kỳ điều gì với bất kỳ ai, người ta nói với nhau cứ như từ trong đá lạnh lao ra – tr. 43.

Ngày nối ngày, đêm nối đêm, con người cuối cùng cũng giống nhau – tr. 53.

Sống trong thế giới của mình, đó là muốn thời gian dừng lại, coi thời gian như kẻ thù kiêu ngạo và tự sát. Kiêu ngạo, bởi vì không ai chống chọi lại thời gian mà không tin nó là vĩnh cửu. Tự sát, bởi vì việc cần tìm lại thiên đường đã mất khiến cho cuộc sống trở thành địa ngục – tr. 76.

Chỉ có tình cảm yêu đương, tình cảm chỉ dành cho một người, là có thể hạn chế được dục vọng – tr. 95.

Trong tình yêu, khi không thành đôi, người ta còn không bằng một người – tr. 114.

Thời hòa bình, nỗi đau của tình yêu là nỗi đớn đau duy nhất đáng kể. Nỗi đau mà người ta không hoài nghi, nó làm bạn ngạc nhiên, nó đánh mất bạn, kinh hãi vì quyền năng đầy ải, tiến triển, siêu việt của nó. Ở đó, người ta cảm thấy mình đang sống, nhưng quá xa với nền tảng của nó. Và nỗi lo ngại vây chặt lấy bạn không phải là nỗi sợ hãi cái chết, mà là nỗi sợ phải chấp nhận một cuộc sống mới do nỗi đau gây ra cho bạn – tr. 156, 157.

(Trần Thị Huế, Đỗ Thị Minh Nguyệt dịch, Trần Văn Công hiệu đính, NXB Lao động & Bách Việt Books, 2010)

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

Xe đạp ơi



1. Bài hát này thịnh hành vào những năm 1996, 1997. Lúc đó tôi còn có thói quen chép những bài hát hay vào một quyển sổ. Việc làm đó thật ra như một phong trào. Trong lớp học có rất nhiều bạn nữ làm như vậy. Bản thân tôi hồi nhỏ nghe nhạc ít lắm, vì cũng không có nhiều phương tiện để nghe như bây giờ. Nhưng mấy quyển sổ vẫn được chăm chút rất kỹ. Tôi thích bài hát Xe đạp ơi vì nó rất lãng mạn, còn gắn liền với hình ảnh cặp đôi hạnh phúc là ca sĩ Phương Thảo và nhạc sĩ Ngọc Lễ. Thời điểm đó, tôi nghĩ cuộc sống không quá phù phiếm như hiện nay. Vẫn có nhiều mối tình “xe đạp ơi” đầy chất thơ như trong bài hát. Bản thân xe đạp cũng vẫn là một phương tiện phổ biến trong đời sống. Người ta chưa có thói quen nhìn cái xe đoán sự sang – hèn của con người. Hoặc giả lúc đó tôi còn nhỏ, những cái gọi là phân tầng giai cấp cho dù có thể tồn tại ngoài xã hội cũng chưa có cơ hội len lỏi vào thế giới nội tâm của một đứa trẻ con. Đời sống học đường ngày đó tuy không hẳn hoàn toàn trong sáng, nhưng so với học trò ngày nay, tôi cho rằng vẫn thánh thiện hơn nhiều bậc. Tất nhiên, đời sống thế hệ nào cũng có mảng sáng, mảng tối riêng. Tôi thuộc về mảng sáng. Tôi tự hào và cũng không tự hào về điều đó. Nhưng tôi thích tuổi học trò của mình. Đó là những năm tháng hồn nhiên.

Tôi bắt đầu biết đi xe đạp từ cuối năm lớp 6, đầu năm học lớp 7. Đến khoảng năm lớp 12 mới chuyển qua đi xe gắn máy (hồi đó người ta chưa cấm học sinh đi xe máy như một giai đoạn nào đó sau này). Tôi thương chiếc xe đạp của mình. Nó vốn là chiếc xe đạp của mẹ tôi. Mẹ tôi đã dùng nó để chở tôi đi, đón tôi về suốt bao nhiêu năm. Sau này khi có thể tự đi, chiếc xe đạp đó trở thành của tôi. Tôi ngồi trên chiếc xe đạp này, đi từ nhà đến trường, lại từ trường về nhà. Hai năm đầu bước vào bậc học phổ thông, tôi nhớ lúc tan trường, thường sóng đôi với Mỹ Mỹ một quãng về. Mỹ Mỹ ngăm ngăm, gầy gò, ngày đó thường hai tay ôm cái cặp trước người, vì cặp của bạn vì đứt dây đeo, nom có vẻ nhút nhát, tồi tội. Thật ra Mỹ Mỹ rất lạc quan, vui vẻ (bây giờ thì âu sầu, có lẽ vì cuộc sống quá chừng trắc trở). Sau này, tôi đi xe máy, bạn đi xe đạp. Nhưng chúng tôi vẫn tà tà về cùng nhau như trước đây. Tình cảm không có gì khác biệt.

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

Ngày mai trời lại sáng, phải không...

Ngày 01 tháng 01, ngày đầu tiên của năm 2011, hắt xì gần như liên tục. Bệnh. Mệt mỏi, vào ngày đầu tiên của năm…

Xem nốt bộ phim đang dở từ năm ngoái (nói năm ngoái, thật ra là mới chỉ ngày hôm qua). Trên đời có những con người yêu nhau như vậy sao? Ba lần của mười năm, là ba mươi năm. Chưa từng nói, anh yêu em, em yêu anh nhưng chỉ một câu: sống thì cùng sống, chết thì cùng chết cũng đủ làm người ta chờ đợi nhau suốt đời. Một mối tình khiến người ta rơi lệ, mối tình ấy chỉ có trong phim ảnh. Vào ngày đầu tiên của một năm, thật không nên xem một bộ phim có một mối tình khiến người ta rơi lệ.

Ngày thứ hai của năm, người không khỏe hơn, cũng chẳng yếu hơn. Buổi sáng, lê la đến một quán cà phê sách. Chỉ uống cà phê mà không đọc sách, cho dù trên bàn cũng chất đến ba quyển sách dày cộp. Không gian quán này yên tĩnh, dường chỉ một màu nâu trầm. Nhưng thực đơn đắt đỏ, các món ăn mang dáng dấp vừa lạ vừa quen. H có vẻ khách sáo. Nhưng không sao, được bạn mời, đó vẫn là một vinh dự.

Buổi chiều cùng ngày, đi xem kịch. Cô bạn sau mấy ngày thất tình ảm đạm hình như đã lấy lại thần sắc vui tươi. Còn phác thảo những kế hoạch vĩ mô sắp tới trong đời. Những kế hoạch tạm thời thiếu bóng dáng đàn ông. Tôi cười. Người con gái khi thất tình không còn nói về giấc mơ “ngôi nhà và những đứa trẻ” như cô ta vẫn thường nói chỉ cách đó ít lâu nữa. Người con gái thất tình trở về đúng với con người của mình, phác thảo tiếp những kế hoạch về sự nghiệp mà khi một mình có lúc nào đó cô ta từng nói tới. Kết quả cô ta cho ra đời một tác phẩm hay lại là những bản nháp không bao giờ hoàn chỉnh, đó là câu chuyện tôi không thể đoán trước được. Nhưng bạn ơi, đừng buồn, cũng đừng tự ái. Dù thế nào, tôi vẫn ủng hộ bạn, ít ra đó là điều tôi muốn làm, trong tư cách một người bạn!

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...