Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

Và hoa sẽ nở, bài hát sẽ ngân vang…

Tôi không nhớ đó là ngày nào của một hay hai tuần trước. Tôi đã ở trong một nhà sách. Và mặc dù có một mục đích khác, tôi đã nhìn thấy quyển sách đó. Một quyển sách nhẹ nhàng với bìa màu trắng và số trang không quá dày. Một quyển sách của Osho. Tôi không biết lúc này có thích hợp. Nhưng cũng không biết lúc nào sẽ thích hợp. Tôi lưỡng lự. Lật giở vài trang để xem bên trong chứa đựng điều gì. Tôi nghĩ đó là những dòng chữ không có vẻ gì là giáo điều, là mị chúng. Vậy là tôi không cần phải suy nghĩ nữa.

Tôi đã đọc những trang đầu và nghĩ rằng tôi có thể đọc lại quyển sách này, ít nhất là một lần. Điều đó rất lâu không xảy ra khi tôi đọc những trang đầu của những quyển sách khác. Tôi thậm chí tin rằng có thể tôi đã đọc quyển sách này hơi trễ. Tôi đoán là có nhiều người như tôi. Osho là một vị thiền sư quá nổi tiếng!

Tôi đang không khen quyển sách. Tôi vẫn phải suy nghĩ thêm về những gì đã đọc. Bởi chưa hiểu hết nên tôi không thể vội nói gì. Nhưng tôi cũng không muốn để cho cảm nhận ban sơ của mình về những gì đã đọc trôi tuột đi trong im lặng. Những thứ có ý nghĩa vẫn cần được nói ra.

Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời – Haruki Murakami

Mỗi người có đời riêng của mình, đời ai chỉ thuộc về người đó – tr.110

Một vài lời nói sẽ in sâu mãi mãi – tr.136

Một số ý nghĩ sẽ để lại những dấu vết vĩnh cửu – tr.144

Một khi đã đi về phía trước, thì dù có nỗ lực đến mức nào, người ta cũng không thể quay lại đằng sau. Khi đã có một chi tiết dù là rất nhỏ bị lỏng ra, tức khắc mọi thứ sẽ đứng im, và mãi mãi nằm im như thế - tr. 200

Tôi quá ích kỷ để có thể khóc cho những người khác, và quá già để có thể khóc cho chính tôi – tr. 211

Pretend you’re happy when you’re blue
It isn’t very hard to do… - tr.241

Khi người ta bắt đầu yêu một người, thì là như thế đấy, không thể làm gì cả. Người ta yêu người mà người ta yêu - tr.262.

Có nhiều cách sống, và nhiều cách chết. Nhưng có quan trọng gì đâu. Điều duy nhất còn lại là sa mạc – tr. 271

(Cao Việt Dũng dịch, NXB Hội Nhà văn & Nhã Nam, 2010)

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Rời rạc


Một người bạn từng hơn một lần nói với tôi, nhiều tác giả chỉ được biết đến tác phẩm sau khi đã chết. Vì vậy, nếu tôi chết đi, những gì tôi đã viết ra sẽ được biết đến như là tác phẩm của… người bạn ấy. Một câu nói đùa trong một câu chuyện vui. Thật ra cũng có lần tôi từng nghĩ, sẽ phấn đấu có một quyển sách mang tên mình. Nhưng rồi suy nghĩ đó cũng không ám ảnh tôi lâu. Đến hôm nay thì đã như một số không tròn trĩnh.

Tôi từng nói viết là một nhu cầu tự thân. Sự nhìn nhận của người khác thực tế cần phải nằm ngoài nhu cầu ấy. Cho đến mãi mãi về sau, đó vẫn là tôn chỉ của tôi. Nghĩa là khi nào nhu cầu tự thân kia mất đi, thì tôi không viết nữa, cái blog này cũng sẽ biến mất hoặc ít ra sẽ bị bỏ phế cho đến khi chính nhà cung cấp dịch vụ blog tự xóa sổ nó đi. Tôi hy vọng điều này sẽ không diễn ra quá đột ngột. Và hay nhất vẫn là, tôi hy vọng không phải nói lời vĩnh biệt với bất cứ ai.

Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

Rã rời



1. Yêu đến tận cùng. Một bộ phim của thập niên 90. Nam nhân vật chính trượt dài trong những thất vọng. Cuối cùng chọn cái chết để giải thoát bản thân và giải phóng cô gái mà anh ta yêu. Đó là cảnh cuối của bộ phim. Anh ta đứng trên sân thượng một tòa cao ốc. Bỏ mặc tiếng nói từ xa của người yêu, anh ta quyết tâm nhảy xuống. Trong giây phút ấy, người yêu của anh ta cũng quyết tâm lao ra…

Sân thượng chỉ còn lại ngọn gió lộng buồn bã…

Một bộ phim sầu thảm. Quá tỉnh để khóc.

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

Tình ca mùa đông

1. Mùa đông ở Hà Nội, trong lúc đang đi vòng quanh Hồ Gươm vào một buổi sáng tinh sương, tôi gặp lại Du. Cậu thật hoàn hảo, ở tuổi 27. Tôi hỏi cậu làm thế nào mà trở nên đẹp trai như tài tử điện ảnh Mỹ thế kia? Du cười, gương mặt cúi xuống bẽn lẽn. Về điểm này thì cậu không khác mấy so với trước kia. Chúng tôi cùng ngồi xuống một chiếc ghế đá, ngắm sương giăng phủ khắp quanh hồ. Mùa đông ở đây thật đẹp, cứ như một bức tranh thủy mặc khiến người ta tĩnh tại, nao lòng. Du mặc đến ba lớp áo mà hình như vẫn còn thấy lạnh. Cậu co người lại xuýt xoa, còn không ngừng thở ra những làn khói trắng tinh mờ ảo. Tôi bật cười:

- Xem ra sức khỏe cậu vẫn kém!
- Không thể so sánh mình với đứa con của mùa đông được!

Đứa con của mùa đông ấy là tôi. Ngày xưa Du đặt cho tôi cái biệt danh ấy. Ở Sài Gòn không có mùa đông nhưng vào khoảng tháng 11, 12 tiết trời trở nên mát mẻ, thỉnh thoảng có những đợt không khí lạnh ở đâu tràn về. Người Sài Gòn khi ấy lại nô nức sắm sửa áo ấm. Du và bọn bạn cùng lớp cũng thế. Nhưng tôi thì không, vẫn ăn mặc phong phanh, trong sinh hoạt còn phải bật quạt mới chịu được. Cái biệt danh ấy từ đó mà ra. Hôm nay, trong tiết trời mười mấy độ ở Hà Nội, tôi cũng chỉ vận trên người một chiếc áo len cổ lọ là thấy đủ ấm.

- Cậu làm gì ở đây thế Miên?
- Du lịch.
- Mình cũng thế. Trùng hợp nhỉ! Ai ngờ được, chín năm trời, lại gặp lại nhau ở miền Bắc xa xôi này.
- Xa xôi?! Chỉ là 1 giờ 45 phút đường bay.
- À, là so với đoạn đường chúng ta có thể gặp nhau ở ngay Sài Gòn. Gần hơn biết bao!
- Ừ, gần hơn, nếu là khoảng cách địa lý.

Tôi trầm ngâm. Du im lặng. Cùng nhau lắng nghe âm vọng của thời gian. Chín năm là một đại lượng không ngắn. Tôi đã kịp có được nhiều thứ cho cuộc đời mình, và cũng kịp mất nhiều thứ quan trọng. Tựu trung lại, ở tuổi 27, nếu phải trung thực, tôi thấy mình trắng tay.  

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Khác biệt văn hóa đông tây

Cái này xem từ mấy năm trước nhưng mỗi lần xem lại vẫn thấy khá thú vị. Vì nó xuất hiện đầy trên mạng nên cũng không biết tác giả thực sự là ai. Do đó tôi chỉ có thể ghi ở đây hai chữ "sưu tầm".

(Lưu ý: Phần màu xanh là tây. Phần màu đỏ là đông)

1. Quan điểm - cách nghĩ:




2. Trình bày một vấn đề:




3. Cái tôi:




4. Lối sống:




Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

Long Hải

Lâu, không đi xa. Chuyến đi lần này ngắn ngủi, cập rập và không nằm trong kế hoạch. Tuy nhiên nó vẫn đến vào lúc cần thiết xét về khía cạnh tinh thần. Mặc dù vậy, thật khó để hình dung về chuyến đi như một điều gì đó thú vị. Có cảm giác như không bao giờ muốn đi nữa, trên chuyến xe trở về… Dù vậy, vẫn còn đây những phong cảnh rất đẹp. Niềm vui thích của du lịch có lẽ là ở điểm này!

Anoasis Beach Resort - Nơi tôi tạm trú









From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...