Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Mùa xuân không đẹp nữa...



Mấy ngày nay Sài Gòn trở lạnh, trong lòng có chút se sắt. Buồn vui gì thì cuối cùng cũng sắp hết một năm…

Hôm nay lại đi Long An. Vẫn con đường đó, vẫn không gian đó. Bụi bặm và lầm lụi. Vào thị xã Tân An, phát hiện nơi mình đến là chốn hết sức tĩnh lặng, hai bên đường có nhiều cây xanh. Một nơi đẹp nhất so với những nơi của chặng đường vừa qua. Bác bảo vệ luống tuổi ngồi mải nghe một câu vọng cổ phát ra từ cái radio bé xíu. Người miền Nam khoái nghe cải lương, với họ cải lương là máu thịt. Cô bé đi cùng được hỏi cũng tự hào bảo: hát được vọng cổ, rằng ở quê cô, không ai không hát được vọng cổ. Rồi quay qua hỏi mình, có phải mình cũng thích và hát được chèo không? Mình mỉm cười lắc đầu bảo: người quê miền Nam yêu cải lương, hầu như ai cũng hát được cải lương, nhưng người miền Bắc cho dù là người yêu thích chèo cũng chưa chắc hát được chèo, chưa kể mình là người không thích chèo. Mình biết duy nhất một người rất thích nghe chèo, đó là bà ngoại. Bà ngoại đã già. Mùa xuân năm nay, không biết có thể về thăm bà không? Dễ cũng 14, 15 năm không ăn cái tết miền Bắc, cái tết quê nhà. Quê nhà?! E là không còn nữa nhưng dù sao, còn người là còn chốn đế trở về. Mình muốn được ăn tết cùng bà, bà không còn nhiều thời gian nữa…

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

Cô Đơn - C. Mateescu

Trích từ ebook

“Mỗi người chịu đựng cảnh cô đơn theo cách riêng của mình. Cuộc sống giống như những hạt cát, cứ lọt qua các kẽ ngón tay, và thế rồi rốt cuộc ta bắt đầu hiểu rằng ngày mai sẽ cũng y hệt ngày hôm nay thôi. Còn ngày ta vừa sống chẳng qua chỉ là cái cầu nối liền hai ngày khác cũng vô nghĩa như thế.”

“Bất cứ câu hỏi nào ta cũng có thể tìm được lời giải đáp. Còn nếu không thể tìm được lời giải đáp, thì cuộc sống không trở nên tốt hơn, mà cũng không trở nên xấu hơn. Chẳng qua vấn đề là ở chỗ ta phải bắt đầu mọi chuyện từ đầu thôi. Hết lần này đến lần khác ta lại phải bắt đầu từ con số không, và cứ mỗi lần như thế lại cành khó hơn, khó hơn nữa.”

“Trời ơi! Mọi chuyện trên đời này đều có tận cùng cả...”  

“Mỗi người đều mang một gánh nặng về sức mình.”

“Thật tuyệt diệu khi ta có thể trao đổi với ai một đôi lời. Khi có một người dù là không quen biết có thể nghe ta nói, có thể hiểu được những nỗi buồn của ta. Còn những người khác thì chẳng hề bận tâm chút gì tới điều đó. Mỗi người đều nghĩ tới chuyện riêng của mình.”

(Huyền Minh dịch)

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...