Mấy ngày nay Sài Gòn trở lạnh, trong lòng có chút se sắt. Buồn vui gì thì cuối cùng cũng sắp hết một năm…
Hôm nay lại đi Long An. Vẫn con đường đó, vẫn không gian đó. Bụi bặm và lầm lụi. Vào thị xã Tân An, phát hiện nơi mình đến là chốn hết sức tĩnh lặng, hai bên đường có nhiều cây xanh. Một nơi đẹp nhất so với những nơi của chặng đường vừa qua. Bác bảo vệ luống tuổi ngồi mải nghe một câu vọng cổ phát ra từ cái radio bé xíu. Người miền Nam khoái nghe cải lương, với họ cải lương là máu thịt. Cô bé đi cùng được hỏi cũng tự hào bảo: hát được vọng cổ, rằng ở quê cô, không ai không hát được vọng cổ. Rồi quay qua hỏi mình, có phải mình cũng thích và hát được chèo không? Mình mỉm cười lắc đầu bảo: người quê miền Nam yêu cải lương, hầu như ai cũng hát được cải lương, nhưng người miền Bắc cho dù là người yêu thích chèo cũng chưa chắc hát được chèo, chưa kể mình là người không thích chèo. Mình biết duy nhất một người rất thích nghe chèo, đó là bà ngoại. Bà ngoại đã già. Mùa xuân năm nay, không biết có thể về thăm bà không? Dễ cũng 14, 15 năm không ăn cái tết miền Bắc, cái tết quê nhà. Quê nhà?! E là không còn nữa nhưng dù sao, còn người là còn chốn đế trở về. Mình muốn được ăn tết cùng bà, bà không còn nhiều thời gian nữa…