Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2016

Tình yêu của chúng ta (2)


3. 

B, hai chín tuổi, nghĩ mình là người đồng tính khi anh phải lòng G, cậu trai nhỏ hơn mình chín tuổi. Là người trưởng thành, B không thấy điều đó là kinh khủng. Trong quá khứ, anh từng trải vài mối tình với phụ nữ nhưng chưa từng yêu ai sâu đậm. Với tính cách không câu nệ và ưa tự do, B còn cảm thấy như được bơm chất kích thích vào người, khiến nhịp đời anh hối hả và rạo rực, trong cái ngày anh khám phá ra tình yêu đồng giới của mình. 

G ở trong một nhóm kịch thường biểu diễn ở các phòng trà và quán cà phê. Nhóm kịch của cậu tập hợp nhiều thành phần cùng ở độ tuổi hai mươi, với xuất phát điểm chung là đam mê diễn xuất nhưng không có điều kiện và vận may để trở thành ngôi sao. Sau ba năm hoạt động, nhóm kịch nhận được sự được yêu thích và chào đón. Việc tham gia những cuộc thi được phát sóng trên truyền hình cũng khiến G và các thành viên dần được biết đến rộng rãi. 

G điển trai, thân hình cân đối, khuôn mặt rám nắng, là thỏi nam châm thu hút sự chú ý. Nhưng cậu, vốn không thích làm tâm điểm công chúng, cũng tỏ ra xuất sắc ở vai trò viết kịch bản. “Tôi muốn trở thành một biên kịch hơn là một diễn viên. Tôi không chịu được mùi son phấn, của chính mình – khi buộc phải thế, hay của bạn diễn”, G nói với B sau này. Mỗi cử chỉ và ánh nhìn của cậu toát vẻ quyến rũ dù không bao giờ cậu cố quyến rũ ai. 

B trúng tiếng sét ái tình với G. Và anh trở thành khán giả trung thành, ở mọi nơi và trong mọi suất cậu diễn. Cái nhìn của anh như đốt cháy sân khấu và sau một thời gian cũng có hiệu quả. Một ngày kia, sau một vở kịch ngắn và vui nhộn, khi mọi người lục đục ra về, G bước phăm phăm về phía B và hỏi: “Anh tính nhìn tôi đến bao giờ?” 

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Cậu có thể cho tớ mượn hết sách của cậu được không?


X có một phòng riêng chất đầy sách. Cô đọc khá đa dạng, nhiều nhất là tiểu thuyết và sách dạy kỹ năng; khoa học, lịch sử hay thiền tự cô cũng quan tâm nhưng ít hơn. X cũng lưu giữ sách học, sách giáo khoa các cấp và nhiều hơn là sách về luật, những cuốn giáo trình nặng trịch cùng các Luật, Bộ luật qua các năm (cô không nỡ vứt bỏ thứ gì). Về sau, khi tham gia các khóa học về nấu ăn hay quản trị, X lại tiếp tục làm đầy thêm kho sách của mình. 

V ngưỡng mộ khả năng đọc của X. Cô cũng có cho một số lượng sách là gia tài riêng nho nhỏ. Nhưng V hầu như chỉ đọc những gì cô thích, nghĩa là văn học. Có một thời, những cuốn sách kỹ năng cũng ngốn kha khá thời gian của V. Nhưng càng nhiều tuổi, cô càng cảm thấy chúng phù phiếm, giả tạo. V càng không lưu giữ sách học. Cô tống chúng đi mỗi khi có thể, khi sự tiếc nuối dành cho quá khứ vơi dần. Và sự căm ghét trường học, chẳng hiểu sao cứ lởn vởn trong trái tim cô, bất chấp cô đã học gần ba mươi năm đời mình, và gần ba mươi năm ấy, tuy không phải với tình yêu, nhưng là một sự trân trọng hơn cả chân thành. 

X thích sưu tầm sách, một lần cô thú nhận. Không phải như một kiểu kinh doanh, đến một ngày nào đó những cuốn sách sẽ có giá trị của một món đồ cổ và đem lại lợi nhuận. Đó là cảm giác thỏa mãn được sở hữu, đặc biệt là sở hữu những thứ hữu hạn, hiếm có. Trong đám sách của mình, chính thế, X nâng niu những cuốn sách cũ hơn cả, những cuốn giấy đen, bìa rách nát hoặc đã mất bìa, có những dòng chữ xuất xưởng từ quá khứ, chứa đựng những cụm từ ngữ mà thời nay không còn ưa dùng. X tốn khá nhiều thời gian cho chúng, tìm kiếm, lùng sục và bảo dưỡng. Cô thường nói về chúng như nói về vật báu, với sự tự hào không giấu diếm. Và cũng kĩ lưỡng bọc mọi cuốn sách cô có.

“Để làm gì vậy?” V hỏi “Mỗi cuốn sách đã có một trang bìa, như một cách thể hiện vẻ đẹp bên trong, cậu bọc lại thì còn gì nữa”. “Phòng mối mọt và ẩm mốc, sách vở mong manh lắm, rất dễ bị hủy hoại, cậu không biết à?” X nói. Vì việc này, có lần cô suýt mất toi hai thùng sách khi giao chúng cho kẻ tự nhận là “dịch vụ bọc sách chất lượng cao” mà sau đó hóa ra là kẻ đang mắc nợ, thế nên luôn sống với tinh thần bỏ chạy mỗi khi có món nợ gọi tên mình. “Một bài học nhớ đời”, X rùng mình và không bao giờ giao sách cho bất kỳ dịch vụ tương tự. Cô tự bọc lấy, chủ yếu bằng da, giấy và đôi khi nilong.

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016

Tay sát thủ mù – Margaret Atwood

Cũng như tia X. Con người chỉ là một thứ sương mù, là nước nhuộm phẩm. Mà nước thì luôn làm gì nó thích. Bao giờ cũng lao xuống dốc – tr. 23.

…tôi đồ rằng tất cả mọi người đều không tránh khỏi phận biến thành cổ lỗ trong mắt đám trẻ con – tr. 38.

Chuyện bẩn thỉu là cách khuyến khích xóa mù tốt nhất – tr. 39.

Mỗi cuộc đời đã là một bãi phế thải ngay từ khi còn đang diễn ra quá trình sống, và càng tệ hơn sau quá trình đó. Nhưng dù là bãi phế thải, thì cũng nhỏ đến bất thường: ai đã trải qua việc dọn dẹp khi người khác chết, sẽ hiểu tới lượt mình chắc chỉ đầy dăm bảy cái túi rác xanh – tr. 56-57.

Từ biệt có thể nát lòng, nhưng gặp lại chắc chắn còn tệ hơn nữa. Thịt xương không bao giờ bằng được cái bong bóng lung linh choán chỗ trong khoảng trống. Thời gian và khoảng cách vuốt mịn mọi đường nét; rồi bỗng nhiên người thương xuất hiện, chính giữa ánh mặt trời ban trưa soi mói, mỗi nốt ruồi với lỗ chân lông và nếp nhăn hay râu cứng đều phơi rành rành – tr. 72-73.

Sự xả thân có mặt trái ấy: thói độc tài – tr.74.

Không hiểu cảm giác ấy ra sao – khát khao, mong mỏi người đang ở ngay trước mắt mình, ngày nào cũng vậy? – tr. 75.

(Mẹ nào ta có đều là do ta tự chế. Là bù nhìn, là hình nhân sáp để chúng ta cắm kim vào, là những sơ đồ thô thiển. Chúng ta không cho phép họ được tồn tại biệt lập, chúng ta bịa ra họ cho hợp với ta – cho cơn đói, cho ước muốn, cho thiếu thốn của riêng chúng ta…) – tr. 88.

Vì sao chúng ta khao khát muốn để lại ký ức về bản thân? Ngay giữa khi đang sống. Ta cần khẳng định sự tồn tại của mình, như chó tè vào chân trụ cứu hỏa. Ta bày ra ảnh chụp đóng khung, bằng cấp lồng kính, cúp thưởng mạ bạc: ta thêu chữ đầu tiên trên góc chăn, khắc tên lên cây, vạch nguệch ngoạc lên tường nhà tiểu. Vẫn chỉ là nỗi khắc khoải ấy thôi. Chúng ta mong muốn điều gì? Khen ngợi, ganh tị hay kính trọng? Hay chỉ cần chú ý, kiểu gì cũng được?

Ở mức thấp nhất ta cần một chứng nhân. Ta không chịu được ý nghĩ giọng mình rốt cuộc sẽ tắt lịm, như cái đài hết pin.

Tr. 90

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...