Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Hỗn độn

1. Bỗng dưng… tạm biệt:

(Cái này chủ yếu cho lyly – người sẽ không đọc những dòng này và những người không liên quan – những người rất có thể sẽ đọc những dòng này)

Khi lyly nói tạm biệt, điều đó dường như chưa bao giờ được thông báo trước. Nhớ trong suốt khoảng thời gian biết cô ấy, thỉnh thoảng cô ấy cũng nói lời tạm biệt (thường là vì lý do kỹ thuật). Riêng lần này thì lời tạm biệt xuất phát tận tâm. Có thể một ngày kia cô ấy cũng dao động, như là sau khi nói lời tạm biệt, cô ấy vẫn hạ cố quay lại một lần. Nhớ ngày trước cô ấy hơi trách một người vì cũng ra đi kiểu đột ngột như vậy. Ngày nay cô ấy cũng thế. Lặn vào thế giới thăm thẳm của internet. Tuy cô ấy đã để lại một địa chỉ nhưng khi bất ngờ đón nhận một cái ngoảnh mặt, người ta dễ thường rơi vào trạng thái chưng hửng. Trạng ấy thường kéo dài dù chỉ diễn ra trong tích tắc.

Chưa bao giờ viết một entry nào về lyly, dù đôi lần cô ấy vẫn dành những dòng cho tôi trong “nhà” của mình. Cũng không thể nhớ những trao đổi với cô ấy bắt đầu từ ngày tháng năm nào. Cũng không thể nói có hay không một tình bạn. Nhưng nếu nơi này có từng bớt đi phần hoang vắng, thì ấy là vì sự có mặt của lyly. Khi lyly nói lời tạm biệt, lyly trả lại phần hoang vắng ấy cho nơi này. Mặc dù có thể gặp lại lyly ở một nơi khác nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi. Có lẽ vì tôi chưa kịp được có thời gian chuẩn bị để nói lời tạm biệt với lyly. Cho dù tôi vẫn luôn là người tin rằng, con người đến và đi trong bất kể thế giới nào cũng là điều rất hiển nhiên. Bởi tôi hiểu, đời sống này là vô thường.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Tản mạn

Tôi có một kệ sách nhỏ. Một kệ sách nhỏ nhưng phải sống đến mười mấy hai chục năm trên đời này tôi mới có được. Tôi thường ước bản thân có một kệ sách lớn hơn, hoặc tốt hơn cả là có hẳn một phòng chỉ dành riêng cho các kệ sách. Tuy thế trong khi chưa chạm tay được vào ước mơ đó, tôi vẫn yêu thích kệ sách nhỏ của mình. Nó cũ rồi và không còn nhiều chỗ có thể sử dụng nữa. Tôi xếp các quyển sách ngay ngắn, cố gắng giữ cho chúng được ở trong tình trạng vệ sinh thật tốt. Nhưng không ngăn được hết bụi bặm. Lâu ngày đám sách của tôi đều dần dần có chung một thứ mùi. Mùi ở những cửa hiệu sách cũ. Hồi nhỏ tôi  hay lân la đến hiệu sách cũ hơn là vào những nhà sách lúc nào cũng sáng trưng đèn như hiện nay. Mùi của những cửa hiệu này có thể khiến bạn nhăn mũi lại và bật ra  tiếng “hắt xì”. Nhưng thứ mùi này đồng thời cũng gợi cho bạn cảm giác thân thuộc. Mặc dù thứ mùi này và mùi trầm hương khác xa nhau nhưng tôi lại thường có chung một cảm giác khi ngửi thấy. Đó là một cảm giác thiêng liêng và có tính chất gợi nhớ. Nhớ gì. Tôi có tự hỏi. Và đã nghĩ, đó hẳn là những năm tháng ấu thơ. Ngửi thấy mùi nhang trầm và gửi thấy mùi sách cũ đều khiến ào về trong tôi là hình ảnh một cô bé với đôi mắt ngơ ngác và khuôn miệng lúc nào cũng như mím chặt lại. Tuổi thơ đó, mới đấy đã xa rồi… Với tôi, đó cũng là một lý do để thấy cứ càng là sách cũ thì lại càng đáng quý…

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

Mùa xuân nghe nhạc

Năm nào cũng vậy, gần cận tết, truyền hình thường phát đi phát lại giai điệu của bài hát Happy New Year, bài hát mà ai đó nói: có những ca từ làm tan nát lòng người, rằng người Việt Nam hát một bài hát “so sad” trong một dịp mà bản thân họ “so happy” ("and ít's funny!").

Tôi biết bài hát Happy New Year có những đoạn thật buồn:

No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue
It's the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday


Chẳng còn gì, cả rượu và pháo hoa,
Chỉ còn lại đây, anh với ta,
Với đau buồn, và mất mát,
Tiệc đã tàn, đêm cũng qua..
Và bình minh, xám, không giống ngày hôm qua

Và:

Sometimes I see
How the brave new world arrives
And I see how it thrives
In the ashes of our lives
Oh yes, man is a fool
And he thinks he'll be okay
Dragging on, feet of clay
Never knowing he's astray
Keeps on going anyway...

Đôi khi, tôi còn thấy,
Thế giới rộng lớn này,
đang phát triển từng ngày
Và tiến bước, từ đám tro tàn,
của những ngày qua..
Và con người, thật là khờ khạo,
Cứ tạm bằng lòng, lê gót ngày qua,
Trong bùn đất nhớp nhơ
Mà không biết đã lầm đường lạc lối,
Cứ đi mà không biết đường đi..

Rồi:

Lòng thơm xuân đã hết

Mùa xuân giống như một bữa đại tiệc.

Khi nhận được thiệp mời, cảm giác đầu tiên là ngại ngần. Từ đó dẫn đến suy nghĩ đầu tiên là muốn từ chối. Nhưng thể nào cũng lại có lý do để đi. Những lý do đều không quan trọng, bởi xét đến cùng là xuất phát từ sự bức bách ngoài mong muốn của bản thân.

Tham gia đại tiệc, nhìn thấy người ta rất náo nhiệt, rất vui vẻ. Bản thân ít nhiều cũng bị cuốn theo. Hòa vào đám đông. Sau đó lại có cảm giác hẫng hụt. Trời cuối năm se se lạnh, nhưng nắng vẫn chang chang trên mọi con đường. Mọi con đường đều vắng, ngoại trừ đường hoa Nguyễn Huệ. Những người dân còn sót lại trong thành phố hình như đều đổ ra đây trong mấy ngày tết, từ khoảng đêm giao thừa đến hết mùng 3 âm lịch. Không thể tìm thấy trong đám đông này một gương mặt thân quen. Thì ra tình cờ gặp nhau lại là việc khó hơn lên trời. Chợt nhớ câu trích dẫn đọc đâu đó trên mạng, cảm thấy lòng cũng buồn theo:

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...