Chủ Nhật, 16 tháng 4, 2017

1Q84 (1&2) – Haruki Murakami

…việc con người giành được tự do rốt cuộc có ý nghĩa gì ? Chẳng lẽ lại là khéo léo thoát khỏi một nhà tù, để rồi tự chui vào một nhà tù lớn hơn ? – tr. 279.

Dù là thứ gì chăng nữa, thế nào cũng có người không vừa ý – tr. 284.

Cô độc một mình cũng chẳng sao, chỉ cần thật lòng yêu một người, cuộc đời sẽ được cứu rỗi. Dẫu rằng không được sống bên người ấy – tr. 289.

Sách sử cho chúng ta biết một sự thực rằng, chúng ta trong quá khứ và ngày nay về cơ bản là tương đồng. Tuy phục trang và phương thức sống khác nhau, nhưng tư tưởng và hành vi của chúng ta thì không thay đổi nhiều lắm. Con người, xét cho cùng, chẳng qua chỉ là giá thể của gien di truyền. Chúng cứ lần lượt thay thế chúng ta hết đời này đến đời khác, giống như người ta vứt bỏ những con ngựa đã chạy mệt lử mà đổi ngựa mới vậy. Chẳng những thế, gien di truyền xưa nay không bao giờ nghĩ xem thế nào là thiện và ác. Dù ta hạnh phúc hay bất hạnh, chúng cũng chẳng hề quan tâm. Vì chúng ta rốt cuộc chỉ là một phương tiện. Bọn chúng chỉ quan tâm đến một điều : đối với chúng, thứ gì mới là hiệu quả nhất – tr. 322.

Khi đắm chìm vào suy tư, con người ta dường như mất đi cảm giác về thời gian. Duy chỉ trái tim là vẫn cứng nhắc khắc ghi một tiết tấu nhất định – tr. 330.

Chuyện tương lai, với bất cứ ai cũng là vùng đất chưa được biết. Không có bản đồ. Muốn biết vòng qua lối rẽ sẽ là cái gì đang chờ đợi ta thì phải vòng qua chỗ đó mới biết được. Hiện giờ chẳng thể dự liệu được điều gì – tr. 348.

Thế giới này chính là cuộc tranh đấu bất tận giữa một ký ức với một ký ức khác ở phía đối nghịch – tr. 441.

(Tập 1, Lục Hương dịch, NXB Hội Nhà Văn & Nhã Nam, 2012)

Đây là thế giới hiện thực, đầy rẫy những kẽ hở, những mâu thuẫn và kết cục khiến người ta cụt hứng – tr. 66.

Thành phố lớn tụ tập đầy đủ mọi hạng người thì ắt sinh ra sức nóng, sức nóng ấy có lúc chuyển hóa thành bạo lực – tr. 69.

Thế giới này tràn ngập quá nhiều câu đố - tr. 74.

Truyện rất ngắn: Kẻ thù - Khi anh đang ngủ

Kẻ thù 

Tôi nhìn thấy hai khách hàng ở tiền sảnh, khi đi từ cầu thang trên lầu một xuống. Họ có vẻ giận dữ và đang lớn tiếng chửi rủa nhau. Rồi bất ngờ người đàn ông đấm vào mặt người phụ nữ. Cú đấm trúng ngay hàm. Nhưng người phụ nữ không phí một phút giây nào ôm mặt, cô lập tức nhảy xổ vào người đàn ông, dẫu chỉ đứng đến ngực anh ta. Cả hai hét tướng và không ngừng chửi nhau. Mọi người xung quanh, bao gồm các cô giao dịch viên và khách hàng ngồi chờ đến lượt, có vẻ kinh ngạc đến đờ cả người. Chỉ mấy anh bảo vệ vội vàng lao đến. Mất một lúc can ngăn mới vãn hồi được trật tự. 

Tôi ngơ ngác hỏi chị đồng nghiệp, “Ai vậy? Thành viên công ty mâu thuẫn về lợi ích hả chị?” Chị ngước lên nhìn tôi và cười bảo: “Em nghĩ sao vậy? Cư xử như kẻ thù thế thì chỉ có thể là vợ chồng của nhau thôi” rồi quay lại với đống chứng từ của chị. 
... 

Khi anh đang ngủ 

Em thường dậy vào lúc năm giờ sáng. Trong lúc mơ màng, anh nghe tiếng em sập cửa. Em xuống phố, băng ngang con đường hẹp, bước vào khu chợ nhỏ. Em mua thức ăn trong ngày, cho buổi sáng, buổi trưa và buổi chiều. Thỉnh thoảng em cũng quên vài thứ, em trở về nhà rồi lộn vòng con đường cũ. Một ngày vài ba bận, từng bậc cầu thang quen mòn những bước chân em. 

Khi trong bếp vang lên những âm thanh khẽ khàng, tiếng dao thớt chạm nhau, tiếng chén đĩa leng keng, tiếng xèo xèo của thức ăn nấu chín và mùi thức ăn loang dần trong không khí, hương thơm quyện trong làn khói bay cao, anh vẫn còn đang ngủ. Lãng đãng trong những giấc mơ chưa tắt. Những giấc mơ về cuộc đời, chúng ta còn trẻ, mọi thứ ở trong tầm tay. 

Một buổi sáng như thế, như thường lệ, em xuống phố, băng ngang con đường hẹp, với danh sách nhẩm tính cần mua. 

Và chiếc ô tô bốn chỗ mất lái. 

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...