…việc con người giành được tự do rốt cuộc có ý nghĩa gì ? Chẳng lẽ lại
là khéo léo thoát khỏi một nhà tù, để rồi tự chui vào một nhà tù lớn hơn ?
– tr. 279.
Dù là thứ gì chăng nữa, thế nào cũng có người không vừa ý – tr. 284.
Cô độc một mình cũng chẳng sao, chỉ cần thật lòng yêu một người, cuộc đời
sẽ được cứu rỗi. Dẫu rằng không được sống bên người ấy – tr. 289.
Sách sử cho chúng ta biết một sự thực rằng, chúng ta trong quá khứ và ngày
nay về cơ bản là tương đồng. Tuy phục trang và phương thức sống khác nhau,
nhưng tư tưởng và hành vi của chúng ta thì không thay đổi nhiều lắm. Con người,
xét cho cùng, chẳng qua chỉ là giá thể của gien di truyền. Chúng cứ lần lượt
thay thế chúng ta hết đời này đến đời khác, giống như người ta vứt bỏ những con
ngựa đã chạy mệt lử mà đổi ngựa mới vậy. Chẳng những thế, gien di truyền xưa
nay không bao giờ nghĩ xem thế nào là thiện và ác. Dù ta hạnh phúc hay bất
hạnh, chúng cũng chẳng hề quan tâm. Vì chúng ta rốt cuộc chỉ là một phương
tiện. Bọn chúng chỉ quan tâm đến một điều : đối với chúng, thứ gì mới là
hiệu quả nhất – tr. 322.
Khi đắm chìm vào suy tư, con người ta dường như mất đi cảm giác về thời
gian. Duy chỉ trái tim là vẫn cứng nhắc khắc ghi một tiết tấu nhất định – tr.
330.
Chuyện tương lai, với bất cứ ai cũng là vùng đất chưa được biết. Không có
bản đồ. Muốn biết vòng qua lối rẽ sẽ là cái gì đang chờ đợi ta thì phải vòng
qua chỗ đó mới biết được. Hiện giờ chẳng thể dự liệu được điều gì – tr. 348.
Thế giới này chính là cuộc tranh đấu bất tận giữa một ký ức với một ký ức
khác ở phía đối nghịch – tr. 441.
(Tập 1, Lục Hương dịch, NXB Hội Nhà Văn & Nhã Nam, 2012)
Đây là thế giới hiện thực, đầy rẫy những kẽ hở, những mâu thuẫn và kết cục
khiến người ta cụt hứng – tr. 66.
Thành phố lớn tụ tập đầy đủ mọi hạng người thì ắt sinh ra sức nóng, sức
nóng ấy có lúc chuyển hóa thành bạo lực – tr. 69.
Thế giới này tràn ngập quá nhiều câu đố - tr. 74.