Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Quê nhà xa xăm

Trước chuyến đi

Tôi không chuẩn bị được gì nhiều. Chỉ kịp cắt bớt cái mái lại đã dài gần chạm qua mắt. Mua một cái khăn quàng cổ, một cái áo len. Vài cái áo âm ấm một chút hoặc có thể mặc lồng ghép tha lôi ra từ trong tủ quần áo. Cũng có sẵn cái áo lạnh mua từ năm nào nhưng chưa bao giờ mặc đến, cái áo màu xám chuột có cổ lông mượt mà mà tôi thấy nhiều phần diêm dúa so với thị hiếu của mình. Bấy nhiêu không biết có đủ cho cái rét miền Bắc. Chuyến đi vội vã, không có niềm vui. Điều chờ đón tôi lúc này là điều tôi đã mang sẵn tâm lý chuẩn bị từ cách nay 3 tháng. Nhưng khi những khoảnh khắc có tính cuối cùng này đến, tôi vừa không thể bất ngờ, vừa cũng không thể thoát khỏi sự bất ngờ ấy. Tôi thấy mình đứng đó, hay ngồi đó, lặng lẽ đón nhận mọi dòng tin. Không còn tấm vé nào vào ngày hôm nay. Chuyến bay sớm nhất khởi hành vào 7g30 sáng mai. Tôi sẽ rời nhà từ 5 giờ sáng. Hành lý đã chuẩn bị xong. Những cây hoa ở ban công phòng bên sẽ sớm héo tàn. Và tôi chưa biết ngày mình sẽ về. Mọi thứ đang trôi đi, vẫn vậy, trong lớp sương mù, trong những đám mây...

...

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Giá mà lúc...


 Nhặt được bài thơ này trên một trang mạng. Bài thơ có ngôn từ giản dị, không cố đi sâu vào nỗi đau nào để cứa vào lòng ai và kỳ thực cũng không ngậm ngùi trách than cho phận mình. Những gợi nhắc trong bài thơ là những điều chừng như vốn là vậy. Như cuộc đời này, không thể đổi khác. Có lẽ vì vậy đến cuối cùng, điều để lại trong trái tim chúng ta, lại là tiếng thở dài của nỗi xót xa. Bạn có nghĩ cụm từ nghiệt ngã nhất trên đời này, thật ra chính là:

Giá mà lúc

                                                                                                          Tác giả: Nguyễn Thiên Ngân

Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh

Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh

Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Chuỗi hạt Azoth – Phan Hồn Nhiên


 (Quyển sách này được tặng bởi một người bạn - có lẽ vào năm trước nữa của năm rồi ^^ - cái kiểu viết thời gian như thế này cho thấy trí óc tôi đối với vấn đề thời gian rất đôi khi rơi vào trạng thái mụ mẫm. Thể loại truyện kỳ ảo thường không nằm trong sở thích của tôi, chả trách tôi chỉ đọc được một nửa rồi có lẽ vì khổ truyện quá to so với kệ sách, tôi đã tiện tay bỏ tọt nó vào ngăn kéo tủ lúc nào. Khi dọn dẹp lại mọi thứ vào đoạn thời gian trước, tôi thấy lại quyển sách này. Những nếp gấp trong quyển sách vẫn còn để đó, cho thấy tôi vẫn còn chưa đọc xong. Một vài tình tiết tôi đã quên và phải lật lại một chút. Nửa phần còn lại được đọc xong khá nhanh, cảm giác hồi hộp hơn so với nửa phần đầu. Tôi thảng nghĩ Việt Nam cũng có thể có được một J.K.Rowling nếu tác giả Phan Hồn Nhiên, sau những bộ truyện kỳ ảo độc lập như thế này, một ngày nào đó, bắt tay vào viết một bộ truyện trường thiên. Tôi cũng nhớ đến người bạn đã tặng tôi quyển sách này. Sách -  một dạng quà tặng tôi cũng thường hay gửi đến bạn bè. Thường dễ bị lãng quên nhưng luôn trụ lại cùng với thời gian, sách lúc nào cũng có thể gợi lên trong chúng ta rất nhiều cảm xúc. Khi cầm một quyển sách trên tay, khi lật những trang giấy, đọc những dòng chữ, bạn có nghĩ đến ai không).

Để không thét lên lời biện minh hay giận dữ vô nghĩa, hãy mím chặt môi!
Để không dao động bởi những tia dò xét, đôi mắt cần nhìn thẳng về phía trước!
Để không phơi bày sự yếu ớt dễ bị tổn thương, ngay cả khi đầu gối run bắn chỉ muốn khuỵu xuống, vẫn phải bước từng bước vững vàng, không chút lảo đảo!
Và để làm được tất cả những điều đó, không được phép tự thương hại mình!
Bởi, khi chỉ còn một mình trong thế giới rộng lớn và xa lạ, điều cần thiết trên hết là lòng can đảm. Như đã từng can đảm!
Dù đôi khi can đảm chỉ là lớp vỏ bề ngoài…
- tr.32.

Đôi khi, mối quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người được hình thành như vậy. Không đặt trên bất cứ nền tảng nào được thiết lập trước đó. Không đòi hỏi những bảo đảm tốt lành sẽ tiếp diễn sau đó. Đơn giản là một khoảnh khắc kỳ diệu. Vậy thôi – tr.42.

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Nơi cơn gió dừng chân


theme đẹp cho blog Sau những mày mò có lúc muốn nản lòng, cuối cùng thì tôi đã chuyển được tất cả các bài viết từ Blog Yahoo về đây. Việc này rõ ràng không dễ như trong thông báo của Yahoo, rằng chỉ với file .txt mà công cụ của họ cung cấp, bạn có thể sử dụng để nhập dữ liệu vào Blogger. Sự thật là kể cả khi bạn chuyển file .txt đó sang dạng .xml thì thông báo lỗi nhập vẫn cứ hiện ra. Tôi đã ngỡ rằng hệ thống Blogger có vấn đề. Trong suốt mấy ngày, thi thoảng tôi lại vào blog mới của mình và làm cùng một động tác. Tôi  hy vọng mọi thứ sẽ hoạt động trơn tru, rằng cái thông báo lỗi hệ thống kia cũng đã được chính hệ thống ấy khắc phục. Nhưng lần nào tôi cũng thất vọng. Tôi cảm thấy như tôi đã mất hẳn blog của mình. Tôi sẽ không tìm được một không gian riêng thích hợp trong thế giới mạng. Những gì thường có thể nói ra nhưng không nói giờ đây sẽ thực sự chìm sâu, rơi vào tận cùng của im lặng. Có phải đó là đáp án đã định sẵn. Cũng có lúc tôi nghĩ sẽ thực hiện một cách thủ công quá trình chuyển dữ liệu. Nhưng ngay từ đầu tôi đã không muốn làm điều đó. Nếu vốn đã có máy cày, tại sao bạn lại phải dùng tay để cuốc đất.

Cũng may, có một cậu bạn thoảng nói với tôi rằng file .txt Yahoo cung cấp không dùng để nhập dữ liệu lên Blogger được và nhắc về việc chuyển toàn bộ file zip tải về từ Yahoo lên một host khác, tôi mới hiểu ra vấn đề. Tôi đã chuyển toàn bộ blog cũ lên Wordpress. Sau đó tôi đã sử dụng chức năng xuất dữ liệu của Wordpress để có được file .xml. Từ file .xml này, sử dụng công cụ chuyển đổi Wordpess2Blogger, cuối cùng tôi có được file .xml chuẩn dành cho Blogger. Toàn bộ quá trình xuất - nhập dữ liệu diễn ra nhanh gọn. Tôi mất nhiều thời gian bởi tôi thực hiện trong trạng thái của kẻ vừa đi vừa lần đường. Vài điều tôi muốn lưu ý cho những người sẽ sử dụng cách này:

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Tạm biệt Yahoo Blog

Còn hơn một ngày nữa là ngày 17.01 gõ cửa. Dẫu sao, tôi cũng không quên cột mốc này. Và giờ phút này, tôi ngồi lắng lại một chút để gõ vài dòng tạm biệt (chính thức). Có lẽ tôi không hẳn muốn bỏ mặc blog Yahoo của tôi này từ cách đây, tôi áng chừng là đã mười mấy ngày rồi. Tôi vẫn muốn viết, như xưa nay tôi vẫn từng viết, bỏ mặc việc rồi đây yahoo blog bị khai tử. Khi cái ngày đó đến, thì đơn giản là những gì tôi viết sẽ lưu giữ ở một nơi khác, một nơi xa lạ nhưng dẫu sao vẫn là một nơi để tiếp tục. Nhưng rồi tôi chẳng viết gì cả. Tôi rơi vào đoạn thời gian im lặng, không phải bởi có những bận rộn chi phối, thậm chí cũng chẳng phải để nghỉ ngơi, tham gia một chuyến đi nào đó hay sống những ngày có niềm vui được nhìn thấy ánh mặt trời sau những cơn mưa. Tôi đã ở đoạn cuối của một hành trình, thấy đoạn đường đã đi qua như mộng mà phía trước mắt vẫn là lớp sương mù bốn phương. "Đời người khổ nhất là tỉnh một giấc mơ để thấy tương lai không còn đường quay bước". Tôi mong tôi đã trích dẫn đúng nguyên văn câu này, của văn hào Lỗ Tấn. Tại sao lại là câu nói này, bật lên trong đầu tôi, vào lúc tôi cần thu xếp lại lòng tin, củng cố dũng khí suy tàn để tiếp tục đời sống dở dang. Có lần tôi nói với Còi Cọc về cảm giác mất mát tuổi thơ "...một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi...". Có lẽ  "buồn kinh khủng" là những lúc đứa trẻ trong con người mình bật khóc...

Có lẽ chưa là lúc thích hợp, cũng có lẽ không có nhiều điều để kể lể thêm, mọi thứ còn ở phía trước. Phút này tôi chỉ muốn nói tạm biệt, tạm biệt không gian riêng này tại Yahoo của tôi, tạm biệt những người đã gõ cửa, đã đi ngang qua, đã trở lại, đã dõi theo...

"Buồn không cùng nhưng mà phải đi thôi
Cánh chim bay và tàu đã thổi còi..."

 

P/s. Sau ngày 17.01 và sau khi quy trình xuất - nhập blog hoàn tất, có lẽ các bạn sẽ tìm thấy Vi Phong ở đây: http://myblog-viphong.blogspot.com

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...