Buổi sáng ngày 24, trên đường đi qua một
nhà tang lễ, tình cờ nghe được tiếng kèn đang thổi giai điệu bài Một cõi đi về
của Trịnh, tôi dỏng tai nghe. Thì ra người ta có thể dùng bài này để tiễn người
mất về nơi an nghỉ cuối cùng. Đây là một trong những bài hát buồn, đậm chất triết
lý kiểu Trịnh, nghĩa là kiểu gì thì tôi cũng chẳng biết bởi có nghiên cứu gì về
âm nhạc đâu. Nhưng cứ như người ta thường ví von “vô thường như Trịnh”, tôi
nghĩ cũng không hẳn là người ta biết thế nghĩa là thế nào, người ta cứ ví von vậy
thôi. Quan trọng là khi nói thế thì mọi người hiểu “kiểu Trịnh” có nghĩa “kiểu
Trịnh” mà không phải “kiểu Trương” hay “kiểu Nguyễn”, vậy là đủ. Giữa đường sá
láo nháo, tiếng kèn tạo nên những giai điệu không lời nghe thật mênh mang. Nó dễ
khiến người ta phải nghĩ ngợi về cuộc đời, thế nào nhỉ, một nỗi đời có khởi đầu
và kết thúc, ở giữa hai điểm ấy là những chuỗi ngày loanh quanh.
Trên đường, ở một ngã tư dừng chờ đèn đỏ, tôi
lơ đễnh nhìn sang ngay bên phải mình. Đập vào mắt là chiếc giày nâu mới cứng. Mới
đến độ mắt tôi cứ nhìn hoài, cứ như là chưa bao giờ thấy cái gì mới đến thế!
Ngó lên chút thì lại thấy một ống quần jean cũng mới cứng. Nếu cái áo gió của anh
này cũng mới cứng thì hẳn anh ta đã diện cả cây quần áo mới rồi mới phóng xe ra
đường hôm nay. Nhưng cái áo gió không mới lắm, dù cũng chẳng cũ. Còn cái nón bảo
hiểm, tôi không nhớ rõ lắm, chỉ mang máng nó có vẻ rất to, loại fullface, nom
như ụp cái nồi cơm điện lên đầu ấy. Không hiểu sao đôi giày và cái ống quần
jean quá mới lại thu hút sự chú ý của tôi đến thế. Đến giờ tôi cũng chẳng biết
tại sao. Hồi xưa lâu lắm, thời học đại học, ghé nhà một cô bạn chơi. Tôi không
còn nhớ đó là ngôi nhà nào của bạn ấy, vì sinh viên thì chuyển chỗ trọ nhiều
nhưng hình như căn nhà nằm trong ngõ hẻm và khi về tôi phải qua nhiều ngõ hẻm khác.
Khi gần ra đến đầu đường tôi tình cờ nhìn thấy một cậu sinh viên học cùng lớp,
đang ngồi trên xe máy, vận một chiếc áo thun trắng, loại áo tay dài, form rộng.
Có lẽ chúng tôi có chào nhau vài ba câu. Bây giờ tôi cũng không còn nhớ nữa, kể
cả nét mặt cậu ấy khi đó. Nhưng tôi lại nhớ cái áo cậu ta mặc. Đúng hơn là nhớ
cái giây phút nhìn thấy màu áo trắng khi ấy. Nếu so với ghi nhớ tên tuổi, dáng
hình của một người, bao giờ tôi cũng nhớ những chi tiết lặt vặt, không rõ rệt,
trong một giây phút bất đồ nào ấy thuộc về họ như thế tốt hơn. Tôi cũng không
hiểu tại sao mình lại thế.