Đối với cô hồn
chúng tôi thì tháng bảy là khoảng thời gian được mong chờ nhất trong năm. Có hai
lý do: thứ nhất, vào tháng bảy chúng tôi được phép rời khỏi đảo để lên trần
gian. Không cần phải nói hẳn bạn hiểu việc được thoát khỏi địa ngục âm u tù
túng dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi có ý nghĩa thế nào đối với
chúng tôi. Nó giống như đứa trẻ nghèo được diện áo mới vào mùa xuân. Niềm xúc
động thiêng liêng đó chỉ những ai từng trải qua mới thấu hiểu được. Nhưng tầm
quan trọng của tháng bảy với cô hồn không chỉ dừng lại ở đó, thậm chí có thể
nói rằng hầu như chỉ có những ai mới chết xuống còn lưu luyến trần gian náo
nhiệt mới thiết tha sự quay trở lại để lần tìm ký ức vốn sẽ rơi rụng dần đi.
Còn đại đa số cô hồn mong ngóng đến tháng bảy vì đó là tháng kiếm ăn, tháng để
chúng tôi tích lũy cho cuộc sống cả năm.
Tôi đã nói rằng
cô hồn là những người không còn được ai tưởng nhớ trên cõi thế. Chính điều này
đã góp phần không nhỏ quyết định số phận bạc bẽo của chúng tôi sau khi chết.
Bởi vì chúng tôi hầu như đói khát quanh năm. Địa phủ không tự nhiên cung cấp
thức ăn cho chúng tôi dù chúng tôi nghèo rớt mùng tơi. Muốn có thức ăn chúng
tôi cũng phải có tiền. Và thật ra từ sau khi chết, tôi phát hiện một sự thật
rằng trong vũ trụ này, không có bất cứ thứ gì được cho không biếu không, càng
không có bất cứ thứ gì có giá trị lại được dán nhãn “miễn phí”. Thậm chí có lúc
tôi đã nghĩ, đến tình yêu có lẽ cũng không nằm ngoài quy luật này. Nhưng trái
tim âm u của tôi dường như vẫn còn đau đáu một điều gì đó. Phải chăng tôi trong
kiếp làm người đã từng đau nỗi đau của tình yêu? Tôi không muốn tin rằng tôi đã
từng yêu tha thiết để phải nhận ra rằng khi chết đi mình cũng vẫn chỉ là một
hồn ma cô lẻ. Chẳng lẽ chúng tôi đã yêu nhau để rồi quên tất cả về nhau?
Vì cô hồn cũng
cần tiền để trang trải cuộc sống sau cái chết nên giống như con người, chúng
tôi cũng phải kiếm tiền. Vào tháng bảy khi cửa địa ngục mở và Quỷ địa ngục
thông đường từ đảo cho chúng tôi lên trần gian thì công cuộc kiếm tiền của
chúng tôi bắt đầu. Con người vào riêng tháng này trong năm, ngoài ma thân nhân
của họ, còn hào phóng phúng điếu đủ thứ vàng, bạc, tiền xuống cho tất cả các cô
hồn. Nhưng dù cứ mỗi năm qua đi, số lượng họ phúng điếu cho chúng tôi có khi ít
có khi nhiều thì cũng không đủ cho tất cả các cô hồn. Bởi vì luôn có các cô hồn
mạnh trong việc dành phần cho mình và có những cô hồn chỉ vớt vát được những
thứ còn thừa lại. Rất nhiều cái gọi là tình bằng hữu tan vỡ sau tháng bảy. Tất
nhiên cũng nhiều liên minh được củng cố vững chắc hơn sau tháng bảy. Nhưng đại
đa số chúng tôi kiếm ăn độc lập và chỉ chấp nhận một quy tắc duy nhất là dành
một ít phần dâng cho những cô hồn lâu năm – những vị đã dạy cho chúng tôi những
bài học đầu tiên về thế giới ma quỷ. Tôi không giỏi cạnh tranh dành phần cho
mình, cũng tự cảm thấy hành động ấy mất tư cách, ngay cả khi là tư cách của một
cô hồn. Thông thường tôi tìm cách giúp đỡ người nào đó và như vậy cứ những gì
họ phúng cho cõi âm thì mặc nhiên sẽ có phần dành cho tôi. Có điều theo cách đó
tôi không kiếm được nhiều nhặn gì và phải dè sẻn tuyệt đối suốt năm. Lấy gì dư
mà đến Đảo hoan lạc?
Tôi đem tâm sự
của tôi kể cho Tiểu quỷ canh giữ cửa đảo nghe. Ban đầu nó tỏ vẻ ngạc nhiên,
thậm chí cho rằng tôi bị nỗi buồn chán làm cho điên loạn nhưng ngó bộ mặt ủ ê
nhưng nghiêm nghị của tôi nó biết là tôi không hề đùa. Tôi vốn thân với Tiểu
quỷ, so với các quỷ khác, nó là đứa có lòng nhân ái và cảm thông hơn cả. Chúng
tôi thường kẻ đứng giữa chân cầu, kẻ lơ lửng bên này cầu chuyện trò cùng nhau.
Hay nói đúng hơn là nó nói tôi nghe. Tiểu quỷ nói rất nhiều nhưng tôi ít khi
bực mình vì mỗi khi nghe nó nói, tôi cảm thấy được sự chuyển động của thời gian,
cảm thấy địa phủ không đến nỗi là một nơi một ngày đều như trăm năm. Tiểu quỷ
có lẽ khoái tôi cũng vì lẽ tôi kiên nhẫn nghe nó nói hơn cả. Nhưng lúc này thì
nó là đứa nghe và tôi là kẻ dốc bầu tâm sự. Hẳn nhiên Tiểu quỷ không ủng hộ ước
muốn của tôi, nó đưa ra đủ chuyện xưa tích cũ để răn đe tôi. Tôi có cảm tưởng
Tiểu quỷ đang nói nhiều bằng cả đời quỷ của nó gộp lại. Nhưng mặc dù nó khiến
tôi cảm động thì lòng tôi cũng không thay đổi ý định. Ngay cả khi tôi là một cô
hồn thì tôi cũng phải tìm ra số phận của mình, để bắt đầu hoặc kết thúc nó.
Cậu là một cô hồn. Số phận làm người của cậu đã
kết thúc nên chỗ của cậu là ở đây. Điều đó là quá rõ.
Lời nói như hét của Tiểu quỷ đưa ánh mắt tôi nhìn
thẳng vào thực tại. Số phận của tôi là ở đây sao? Một nơi mà sự buồn chán len
lỏi đến tận cùng các kẽ hở và tôi trôi trong cái bế tắc của thời gian không còn
nhận ra chính mình. Sự trừng phạt này là gì và rốt cuộc vì cái gì? Đâu đó trong
lòng tôi có tiếng thét gào, dường như tất cả sự tịch mịch này chỉ là báo hiệu
một cơn bão sắp tới. Nhưng là bao giờ?
Tiểu quỷ, có thể cậu đúng, tôi biết, nhưng tôi
không muốn tiếp tục như thế này…Tại sao tôi lại không thể được tái sinh ?
Nếu không thể được tái sinh, tại sao không giải thoát cho tôi vĩnh viễn ?
Từ ánh mắt Tiểu
quỷ lóe ra hai tia sáng như ánh lửa, cả thân hình cũng từ từ nóng dần lên như
thể có lửa bao quanh. Cảnh như vậy lần đầu tôi mới thấy. Bất thần Tiểu quỷ cất
một tràng cười giòn giã như thể tiếng nổ của một dây pháo vừa được châm ngòi. Nhưng
tràng cười càng về cuối càng trở nên thê lương đến mức tôi có cảm tưởng Tiểu
quỷ đang làm nhiệm vụ tống tiễn người về âm ti. Tôi đứng lặng trong nhiều giây
cho đến khi Tiểu quỷ ngừng cười thì chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau. Tôi chắc rằng
chúng tôi đang đeo đuổi những suy nghĩ khác nhau và chúng tôi nhìn nhau chỉ để
tìm một tín hiệu đồng cảm. Tiểu quỷ có vẻ mệt mỏi khi rút từ túi áo một quyển
sổ và đưa cho tôi:
Cậu cầm lấy,
trong này có danh sách những người sẽ bị nạn tai xứng đáng được giúp đỡ trong
tháng bảy tới. Nhưng cậu phải nhớ chỉ giúp họ giảm thiểu được sự đau đớn chứ
không được phép giúp họ tránh tai kiếp. Nếu tìm cách thay đổi mệnh trời, dù chỉ
là chút ít thôi thì cậu không những rước họa vào thân mà còn thương tổn cho
người khác. Hãy nhớ lấy lời tôi, một lúc nào đó chắc chắn cậu sẽ thấy có ý
nghĩa, rằng số phận của cậu cũng như của tất cả sinh vật trên thế gian này
không được tạo ra bởi vì được tìm thấy. Số phận tự nó đến với cậu và nếu cậu không
hiểu được ý nghĩa của nó, cậu phải kiên nhẫn chờ đợi. Thôi, tôi không thể nói
nhiều hơn.
Chào bạn,
Trả lờiXóaMình có thể xin phép bạn đăng những tác phẩm trong chuyên mục Truyện sáng tác của bạn lên website KOMO của Phương Nam Book, chuyên mục Ebook tiếng Việt miễn phí (http://komo.vn/nha-phat-hanh/komo-124859.html) được không? Khi đăng lên KOMO, mình sẽ có phần thông tin riêng về tác giả rõ ràng và chi tiết (VD: http://komo.vn/tac-gia/1261.html) và sẽ để nguồn tác giả rõ ràng.
Cảm ơn bạn nhiều nhiều. :)
Cảm ơn lời đề nghị của bạn! (nay mới đọc thấy). Tuy nhiên có lẽ vì bạn ko đọc blog nên không biết là nhiều truyện viết còn dang dở, nhiều truyện khác sau này cũng được sửa lại mà bản thân mình cũng chẳng hài lòng (quyết định chôn cất luôn rồi). Vậy nên mấy cái bản trên blog, mình lười chưa đóng lại đấy thôi, đem ra ngoài thì thiệt là thảm họa bạn à!
Xóa