Vào những ngày như thế này, tôi thực sự muốn viết một cái gì đó giản dị. Từ trên một trang giấy trắng, những dòng chữ tận đáy lòng cứ thế từ đầu cây bút tuôn ra, không cần suy nghĩ, không cần đắn đo, cứ thế kín đặc tất cả những dòng kẻ… Tôi đang nói về việc viết một lá thư. Có thể mở đầu bằng việc tôi đang ngồi trước cửa sổ, nhìn ngắm những đám mây xám có lẽ đến từ biển Đông đang uể oải lướt qua bầu trời, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một tấm lưới khổng lồ, sau cùng trút xuống mặt đất này những hạt mưa nặng trĩu… Thời tiết ở Sài Gòn đang rất dễ chịu. Ngày không nắng và những cơn mưa rào thường đến vào giữa giờ chiều. Có khi đến trong đêm khuya. Vị mát của mưa lan tận sang ngày hôm sau…
Ăn một ít hạt dẻ nóng khi bầu trời đang thực sự vỡ ra bởi tiếng gió và tiếng mưa. Nhấm nháp nó như nhấm nháp sự yên tịnh trong tâm hồn. Bỏ mặc ngoài kia là âm thanh của một trận mưa lớn có vẻ rất giống tiếng òa vỡ của một cõi lòng. Đột nhiên tìm được thời khắc thoát ra. Nhưng khi cơn mưa ngừng bặt, trả lại cho bầu trời sự thanh lặng, tôi cảm thấy sự mênh mông ở ngay trong lòng mình. Sự mênh mông vô tận…