Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm…

Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm…


Vào những ngày như thế này, tôi thực sự muốn viết một cái gì đó giản dị. Từ trên một trang giấy trắng, những dòng chữ tận đáy lòng cứ thế từ đầu cây bút tuôn ra, không cần suy nghĩ, không cần đắn đo, cứ thế kín đặc tất cả những dòng kẻ… Tôi đang nói về việc viết một lá thư. Có thể mở đầu bằng việc tôi đang ngồi trước cửa sổ, nhìn ngắm những đám mây xám có lẽ đến từ biển Đông đang uể oải lướt qua bầu trời, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một tấm lưới khổng lồ, sau cùng trút xuống mặt đất này những hạt mưa nặng trĩu… Thời tiết ở Sài Gòn đang rất dễ chịu. Ngày không nắng và những cơn mưa rào thường đến vào giữa giờ chiều. Có khi đến trong đêm khuya. Vị mát của mưa lan tận sang ngày hôm sau…

Ăn một ít hạt dẻ nóng khi bầu trời đang thực sự vỡ ra bởi tiếng gió và tiếng mưa. Nhấm nháp nó như nhấm nháp sự yên tịnh trong tâm hồn. Bỏ mặc ngoài kia là âm thanh của một trận mưa lớn có vẻ rất giống tiếng òa vỡ của một cõi lòng. Đột nhiên tìm được thời khắc thoát ra. Nhưng khi cơn mưa ngừng bặt, trả lại cho bầu trời sự thanh lặng, tôi cảm thấy sự mênh mông ở ngay trong lòng mình. Sự mênh mông vô tận…

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Rất ít vui vẻ

Tháng bảy trời trong. Trong cả với những ngày mưa. Mà mưa đã ngừng bặt lại từ mấy ngày trước. Cái cơ thể của mình vốn ưa cái lạnh. Lý ra không nên sinh ra ở đất nước nhiệt đới. Lý ra phải lăn lóc ở một xứ xở quanh năm có tuyết, lúc nào cũng khoác sù sụ cái áo khoác dày cộp, đem lại cảm giác an toàn, tin cậy. Dễ thế lại mong được phong thanh đốt cháy dưới sức nóng của mặt trời. Con người thường tham lam.

Thích viết lách từ nhỏ, có một thời tôi còn viết nhật ký. Vì từng viết những thứ riêng tư như vậy cho nên thi thoảng xem lại vài bài viết trên blog, tôi cảm thấy có phần xa lạ. Không nghĩ sự thiếu chân phương ấy lại là mình. Hẳn nhiên, tôi vẫn còn nguyên cái chân thật trong tâm hồn. Nhưng cũng giống như người muốn nói thật nhưng lại từng kinh qua cái giá phải trả, chọn cách “im lặng là vàng” hoặc diễn đạt khác đi so với cái nguyên sơ trong mình. Từ ngữ đắm trong những cân nhắc trở thành một hơi thở dài, khi trút ra còn vương mãi nơi lồng ngực. Có người bảo tôi, họ thích viết được “kín đáo” giống như tôi. Thật ra, những gì kín đáo đều tồn tại dở dang rồi hấp hối trong thầm lặng.

Sống can đảm - Osho

“Tại Ấn Độ người ta cho rằng thế gian này giống như một căn phòng đợi tại nhà ga; nó không phải là nhà của bạn. Bạn sẽ không ở mãi nơi phòng đợi này. Không gì trong phòng đợi này thuộc về bạn – bàn ghế, tranh ảnh… Bạn sử dụng chúng – bạn ngắm nhìn những bức tranh, bạn ngồi trên ghế… - nhưng không gì thuộc quyền sở hữu của bạn. Bạn chỉ ở lại đây vài phút, hoặc vài giờ, rồi bạn sẽ ra đi.

Vâng, bạn mang vào phòng thứ gì thì bạn sẽ đưa đi thứ ấy, chúng là của bạn. Bạn đã đem lại cho thế gian này những gì? Và thế gian này rõ ràng là một căn phòng đợi tại nhà ga. Bạn có thể đợi vài giây, vài phút, vài giờ, vài ngày, thậm chí vài năm; nhưng có gì khác biệt giữa việc bạn đợi vài giờ hay vài năm?

Bạn có thể quên, trong bảy mươi năm, rằng bạn chỉ đang ở trong phòng chờ. Bạn có thể nghĩ rằng đây là ngôi nhà của bạn, bạn là chủ nhà, đây là ngôi nhà bạn đã xây dựng.

Có những người viết tên của mình trong phòng vệ sinh của phòng chờ. Có những người còn khắc tên của mình trên bàn ghế của phòng chờ. Điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng đó là những gì đang diễn ra trên thế giới.

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Chẳng còn gì, kể cả những giấc mơ

Một buổi trưa yên tĩnh. Cái yên tĩnh thường hằng. Nhưng có lúc đột nhiên cảm thấy lạnh. Những lúc như thế nhìn ra xung quanh, dù không gian nhỏ cũng trở nên rất rộng lớn. Rèm cửa đã thay bằng màn dày màu vang cam, hấp thụ ánh nắng buổi trưa làm cả căn phòng có màu của buổi chiều. Buổi chiều trên một cánh đồng cỏ cháy nắng. Màu tàn úa đẹp và buồn nao lòng…

Những lúc thấy lạnh thường hay nghĩ đến một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy bước vào một căn phòng lạnh toát. Có một người đang ôm một cánh tay đau đớn. Cánh tay đó đã bị biến dạng không còn nhận ra hình thù, khiến người khác nhìn vào thấy rất sợ. Nhưng tôi lại cảm thấy đau lòng. Nâng cánh tay đó lên và bắt đầu rơi nước mắt.

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Đường xa lắm mà đời người thật ngắn

Gần cuối tháng sáu, việc làm nhiều nhất là ngủ. Ngủ li bì. Có lẽ do hiệu ứng từ thuốc. Nhưng bản thân quả thực rất thích ngủ. Một giấc ngủ dài và sâu. Nhưng những giấc ngủ vừa qua, dù rất dài cũng không đem lại cảm giác khỏe khoắn nào. Có một đợt bão tràn về. Ai đó bảo do biển đông dậy sóng nên đất liền phải đổ lệ. Co mình trong chăn, sự thật là tôi muốn nghĩ đến cái gì đó lãng mạn, tỉ như tình yêu. Nhưng trong đầu tôi lại rên hừ hừ hai tiếng “chiến tranh”,  “chiến tranh”. Phải ngừng hóng hớt những bản tin thời sự chính thống lẫn ngoài luồng. Cũng như ngừng theo dõi tin tức mỗi ngày. Đặc biệt là phải quay lưng lại với các tờ báo lá cải. Nếu không, có thể một ngày kia sẽ trở thành một cây bút phê phán xuất sắc – kẻ thù của nhiều giai tầng trong xã hội. Hoặc chết dần chết mòn trong một nhà thương điên.

Mỹ nhân tâm kế (trích thoại phim)

Đời người phải khóc bao nhiêu mới có thể cạn lệ?
Đời người phải chảy bao nhiêu lệ mới thôi không đau lòng nữa?
(Bài hát đầu phim)

Lần đầu tiên gặp đại vương, ta đã bị ánh mắt của người thu hút. Ánh mắt của người… ánh mắt của người sâu hun hút, rất dịu dàng. Cho nên ngay lúc mới gặp người, ta đã quyết định, ta sẽ bảo vệ người. Ta sẽ bảo vệ người suốt đời suốt kiếp. Cho dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng của mình, ta cũng không luyến tiếc. Thái hậu huấn luyện gian tế, người chỉ coi ta là vũ khí của người. Nhưng người lại không biết, vũ khí mạnh nhất chính là tình yêu. (Thanh Ninh nói với Y Phòng).

Ta chỉ muốn một lòng một dạ yêu một người. Sống hết kiếp người. Dù cho kết quả là không tốt, ta vẫn muốn thử. (Lưu Hằng nói với Y Phòng).

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...