Chủ Nhật, 16 tháng 4, 2017

1Q84 (1&2) – Haruki Murakami

…việc con người giành được tự do rốt cuộc có ý nghĩa gì ? Chẳng lẽ lại là khéo léo thoát khỏi một nhà tù, để rồi tự chui vào một nhà tù lớn hơn ? – tr. 279.

Dù là thứ gì chăng nữa, thế nào cũng có người không vừa ý – tr. 284.

Cô độc một mình cũng chẳng sao, chỉ cần thật lòng yêu một người, cuộc đời sẽ được cứu rỗi. Dẫu rằng không được sống bên người ấy – tr. 289.

Sách sử cho chúng ta biết một sự thực rằng, chúng ta trong quá khứ và ngày nay về cơ bản là tương đồng. Tuy phục trang và phương thức sống khác nhau, nhưng tư tưởng và hành vi của chúng ta thì không thay đổi nhiều lắm. Con người, xét cho cùng, chẳng qua chỉ là giá thể của gien di truyền. Chúng cứ lần lượt thay thế chúng ta hết đời này đến đời khác, giống như người ta vứt bỏ những con ngựa đã chạy mệt lử mà đổi ngựa mới vậy. Chẳng những thế, gien di truyền xưa nay không bao giờ nghĩ xem thế nào là thiện và ác. Dù ta hạnh phúc hay bất hạnh, chúng cũng chẳng hề quan tâm. Vì chúng ta rốt cuộc chỉ là một phương tiện. Bọn chúng chỉ quan tâm đến một điều : đối với chúng, thứ gì mới là hiệu quả nhất – tr. 322.

Khi đắm chìm vào suy tư, con người ta dường như mất đi cảm giác về thời gian. Duy chỉ trái tim là vẫn cứng nhắc khắc ghi một tiết tấu nhất định – tr. 330.

Chuyện tương lai, với bất cứ ai cũng là vùng đất chưa được biết. Không có bản đồ. Muốn biết vòng qua lối rẽ sẽ là cái gì đang chờ đợi ta thì phải vòng qua chỗ đó mới biết được. Hiện giờ chẳng thể dự liệu được điều gì – tr. 348.

Thế giới này chính là cuộc tranh đấu bất tận giữa một ký ức với một ký ức khác ở phía đối nghịch – tr. 441.

(Tập 1, Lục Hương dịch, NXB Hội Nhà Văn & Nhã Nam, 2012)

Đây là thế giới hiện thực, đầy rẫy những kẽ hở, những mâu thuẫn và kết cục khiến người ta cụt hứng – tr. 66.

Thành phố lớn tụ tập đầy đủ mọi hạng người thì ắt sinh ra sức nóng, sức nóng ấy có lúc chuyển hóa thành bạo lực – tr. 69.

Thế giới này tràn ngập quá nhiều câu đố - tr. 74.

Qua một độ tuổi nhất định, cuộc đời con người chẳng còn là gì ngoài một quá trình mất mát không ngừng. Những thứ rất quý giá với cuộc đời anh sẽ lần lượt tuột khỏi tay anh, như chiếc lược rụng dần từng răng một. Thay vào đó, rơi vào bàn tay anh chỉ toàn những thứ phế phẩm không đáng nhắc đến. Sức khỏe, hy vọng, mộng đẹp, lý tưởng, niềm tin, ý nghĩa, hoặc giả những người anh yêu thương, hết thứ này đến thứ kia, hết người này đến người kia, dần dần lặng lẽ biến mất khỏi anh. Một vài người từ biệt anh rồi mới ra đi, vài người khác một ngày nào đó đột nhiên không từ mà biệt. Lại nữa, một khi đã mất đi họ rồi, anh đừng hòng tìm lại được, ngay cả tìm một thứ thay thế cũng không phải việc dễ. Đau lắm, có lúc gần như là bị dao cắt vậy, đau đớn đến không thể tả thành lời – tr. 115.

Lòng tốt trong lúc này (hoặc luôn luôn) là một trong những thứ thiếu hụt ở thế giới này – tr. 135.

Người ta cần phải yêu thương một ai đó, và được một ai đó yêu thương, rồi thông qua đó mà học cách tự yêu chính mình – tr. 151.

Nếu không giải thích thì không hiểu, vậy thì có giải thích thế nào cũng không hiểu được – tr. 179.

Đau đớn, trong nhiều trường hợp, sẽ bị triệt tiêu hoặc giảm nhẹ bởi một nỗi đau khác. Cái gọi là cảm giác xét cho cùng chỉ là tương đối – tr. 191.

Thế giới này không có cái thiện tuyệt đối, cũng không có cái ác tuyệt đối… Thiện ác không phải là thứ bất biến, chúng không ngừng đổi chỗ cho nhau. Thiện chỉ sau một cái nháy mắt có thể chuyển hóa thành ác và ngược lại… Quan trọng là, cần phải duy trì sự cân bằng giữa cái thiện và cái ác cứ chuyển hoán không ngừng ấy. Chỉ cần nghiêng về một phía quá mức là sẽ khó lòng duy trì được đạo đức trong hiện thực. Đúng vậy, bản thân sự cân bằng đã là thiện – tr. 205.

Trên thế giới này không có sự vật nào chưa từng bước ra khỏi trái tim dù chỉ một bước đâu – tr. 207.

(Tập 2, Lục Hương dịch, NXB Hội Nhà Văn & Nhã Nam, 2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...