Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

Diêu bông hời … ới Diêu Bông!

Một cậu bé tám tuổi đem lòng yêu một cô gái mười sáu tuổi. Một thứ tình yêu tưởng chừng trẻ con và vô lý. Nhưng chẳng thể ngờ, 25 năm sau, trong một đêm huyền diệu, với tình yêu đầu đời vẫn còn hằn sâu trong tim, cậu bé tám tuổi ngày nào khi đó là một người đàn ông đã viết lên những vần thơ bất tử về một tình yêu vĩnh hằng.

Trên cái nền của vùng đất Kinh Bắc với những làn điệu Quan họ dạt dào yêu thương, tình yêu kỳ lạ ấy hiện lên nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng cũng đầy tha thiết, sâu nặng, bi thương như một khúc tình ca trữ tình, sầu muộn. Với Lá Diêu Bông, Hoàng Cầm đã tạo nên một biểu tưởng khát vọng tình yêu mà con người mãi mãi kiếm tìm. Chiếc lá chỉ có trong mộng ảo đã trở thành “chiếc lá huyền thoại, chiếc lá ngây thơ về một tình yêu đầy mộng mị thời thơ ấu”, cũng là chiếc lá của bi kịch bởi nó chỉ có trong trái tim của người khát khao tình yêu, khát khao hạnh phúc, nào có thật ở trên đời…

70 năm sau, cậu bé 8 tuổi khi đã là một ông già, vẫn nặng lòng hồi tưởng lại cái lần đầu tiên trong thấy cô gái ấy: “Trước mắt tôi, Chị hiện ra rực rỡ như một thiên thần. Ngay lập tức, hồn tôi như bị chiếm đoạt đến đau điếng. Kể từ giây phút định mệnh ấy, tôi mê man chị chẳng còn biết trời đất, ất giáp, quên cả đến học hành, sách vở, suốt ngày chỉ ngong ngóng sang bên kia đường số 1, xe xế nhà tôi khoảng 20 mét, nơi thiên thần cuả tôi ngồi bán quán nghèo, phố nhỏ điù hiu, tỉnh nhỏ… Tôi phải lòng chị, cứ thế giăng mắc tơ tình quanh chị suốt 4 năm trời, đến năm tôi 12 tuổi thì chị đi lấy chồng”.


Thế mới biết: "Từ thời xa xưa, con người đã yêu nhau vì tình yêu đôi lứa, bất chấp mọi khác biệt. Tình yêu không có tuổi tác. Chẳng có tình yêu nào là không thể cả. Dù tình yêu đó thế nào thì cũng tốt hơn là thiếu vắng tình yêu." (Philippe Labro)

Lá Diêu Bông Thơ: Hoàng Cầm

Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thờ đi tìm
Đồng chiều, Cuống rạ.
Chị bảo:
Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông
Từ nay ta gọi là chồng.
Hai ngày em tìm thấy lá
Chị chau mày: Đâu phải Lá Diêu Bông.
Muà đông sau em tìm thấy lá
Chị lắc đầu,
Trông nắng vãng bên sông.
Ngày cưới chị
Em tìm thấy lá
Chị cười xoe chỉ cắm trôn kim.
Chị ba con
Em tìm thấy lá
Xoè tay phủ mặt chị không nhìn.
Từ thuở ấy
Em cầm chiếc lá
Đi đầu non cuối bể.
Gió quê vi vút gọi
Diêu bông hời … ới Diêu Bông!.

Vĩnh biệt ông, người thơ Kinh Bắc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...