Người ta uống để nhớ bao nhiêu thì cũng để quên bấy nhiêu. Mặt phải và mặt trái của cùng một tấm huy chương, chẳng lấy gì làm vẻ vang, mang tên bất hạnh – tr.26.
Nhớ quá kỹ là một chứng điên – tr. 87.
Sự lý giải về cuộc đời chẳng lý giải được gì hết – tr.125.
Để hiểu thì cần phải yêu – tr.148.
Tôi không thấy có gì thanh bình trong cái chết cả, nó là một kẻ thù sâu kín từ quá lâu rồi : tôi chỉ có thể đoán trước rằng sau rất nhiều đau đớn cùng tranh đấu vô vọng, người ta buông xuôi và quen với vòng tay của kẻ thù như một giải pháp cho tình thế nan giải tệ hại – tr. 255 – 256.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét