Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Gia đình dấu yêu 4

7. Mẹ không thể là người mẹ tốt

Tôi về khuya. Đèn trong nhà vẫn sáng.

- Mẹ vẫn thức đợi con?

Mẹ tôi ngồi trên ghế sô pha, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi ngồi đối diện với mẹ và nhìn mẹ đăm đăm. Mẹ vẫn vậy, nhẫn nại và dịu dàng. Nếu mẹ sinh vào thời loạn lạc chiến tranh, hẳn mẹ sẽ là thiếu phụ thủy chung chờ đợi chồng cho đến khi hóa thành đá như nàng Tô Thị. Cha tôi đã bỏ mẹ để lấy một người đàn bà khác. Mẹ tôi không bao giờ đợi ông ấy trở về nhưng bà cũng chẳng đi bước nữa. Cuộc đời mẹ tôi trước là dành cho cha tôi, sau là dành cho tất cả chúng tôi. Người ta có thể ca ngợi đó là cuộc đời của một người phụ nữ giàu đức hy sinh nhưng tôi cho rằng nó cũng đồng thời là cuộc đời hết sức buồn thảm của một người phụ nữ bất hạnh. Mẹ tôi cũng giống như hàng vạn phụ nữ trên quả đất này, đủ xứng đáng để được yêu bằng một tình yêu thủy chung và bền vững. Nếu cha tôi đã là người không thể cho bà điều đó, tại sao lại không thể là một người khác?

- Con có gì muốn nói sao?

- Hai hôm trước con đã gặp hai đứa con của họ. Chúng dường như biết tất cả về chúng ta. Có vẻ như ông ấy vẫn kể về gia đình này với họ.

- Bố con lúc nào cũng nhớ đến chị em các con. Mẹ luôn muốn các con hiểu điều này.

Trong bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng long lanh trong mắt mẹ. Tôi đoán mẹ không hiểu ý tôi khi bà tỏ ra khá hồ hởi.

- Mẹ nghĩ ông ấy kể về chúng con vì nhung nhớ và yêu thương chúng con sao? Hay chẳng qua ông ấy buộc phải làm thế, vẽ ra cái hình ảnh một người cha thương yêu con cái để cho lũ trẻ ấy không bao giờ biết được cái sự thật là ông ấy đã bỏ rơi chúng con, đã không hề có mặt bên chúng con những lúc chúng con cần đến ông ấy? Ông ấy nặn ra hạnh phúc của chúng ta để khỏa lấp lương tâm của ông ấy, để cho cái gia đình khốn kiếp ấy tưởng rằng hạnh phúc của họ không phải được đánh đổi bằng hạnh phúc của chính chúng ta? Chỉ cần nghĩ đến cái bộ mặt của ông ta khi ấy con đã không chịu đựng nổi.

Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác căm phẫn. Những ý nghĩ như những con sóng dồn dập và dữ tợn. Nếu lúc này có cha tôi ở đây, có lẽ tôi sẽ gào lên đuổi ông ấy ra khỏi ngôi nhà này. Tôi sẽ trút tất cả sự oán giận vào con người ông ấy. Tôi sẽ bất chấp tất cả đạo lý.

Mẹ tôi đứng lên và thay vì nhìn tôi, bà ngước ánh mắt nhìn về ánh trăng xa xôi ẩn hiện lẻ loi bên ngoài khung cửa sổ. Mẹ im lặng rất lâu đến mức tôi bắt đầu thấy hối hận. Có lẽ tôi đã nói những điều không nên nói.


- Hôm nay mẹ nhận ra rằng mẹ không thể là người mẹ tốt của các con. Mẹ đã cố gắng để tất cả chúng ta sống với nhau thật vui vẻ, để các con có thể trưởng thành mà không phải mang bất cứ vết thương nào. Chúng ta đã sống với nhau không hạnh phúc sao? Vào cái ngày mẹ quyết định trả tự do cho ông ấy, trong lòng mẹ có một niềm tin rằng mẹ nhất định giữ được nụ cười tuổi thơ trên môi các con. Mẹ đoán vì khi ấy mẹ còn trẻ và có lẽ là quá ngây thơ. Sự thực là bao nhiêu năm nay, chị em các con chưa bao giờ ngừng oán hận ông ấy. Mẹ đã chờ, chờ đến khi các con lớn khôn, biết phân biệt thị phi, biết điều gì phải làm, điều gì không nên làm. Nhưng cho dù dạy được các con ăn học thành tài mẹ cũng không dạy được các con sống bao dung. Ở với các con bấy nhiêu năm, bây giờ mẹ hiểu các con không hề hạnh phúc. Đứa nào cũng vậy. Cho nên mẹ là người mẹ thất bại.

Tâm sự của mẹ nặng trĩu, khiến tôi sững sờ. Điều mong mỏi lớn nhất của mẹ là nhìn thấy chị em tôi nối lại tình thâm với cha tôi. Tại sao từ đầu đến cuối mẹ không mảy may oán hận ông ấy?

- Có một lần, cũng là vào một buổi tối như thế này, tại đúng cái nơi mà mẹ con mình đang nói chuyện đây, bố con cũng về rất muộn. Ông ấy ngồi đúng chỗ con đang ngồi và cũng với ánh mắt của con bây giờ nhưng đau buồn hơn, ngước nhìn mẹ. Ông ấy nói: “Xin lỗi em!” Mẹ hiểu ngay rằng ông ấy không còn cách nào đi chung đường với mẹ nữa. Khi lấy nhau, giữa chúng ta không có tình yêu. Tất nhiên con người ở với nhau lâu tự nhiên cũng phát sinh tình cảm nhưng đối với bố con mà nói, tình yêu lớn trong đời chính là người phụ nữ ấy chứ không phải là mẹ. Và nếu con biết câu chuyện ngay từ đầu như mẹ cũng biết sau đó, con sẽ hiểu thật ra mẹ mới chính là người thứ ba xen vào cuộc tình của họ. Mẹ tự hỏi liệu con có nhẹ lòng đi không nếu biết rằng bố con, kể từ ngày hôm đó, không thể sống dù chỉ một ngày trọn vẹn hạnh phúc? Con nghĩ rằng gia đình họ sống vui vẻ lắm sao? Là họ cố gắng như thế để làm yên lòng bố con. Họ cũng giống như các con vậy, bởi nguồn cơn quá khứ nên luôn sống trong dằn vặt, họ thậm chí không dám tự cho mình cái quyền có tiếng nói, cho nên họ đau khổ hơn các con nhiều lắm!

- Mẹ, mẹ có đau khổ không?

Tôi chợt nhận ra tất cả những chuyện này chẳng còn gì quan trọng, bố tôi đã phản bội chúng tôi hay thực tình ông có nỗi khổ tâm… đã không còn nhiều ý nghĩa như cách đây vài phút nữa. Sự căm phẫn của tôi tan biến, thay vào đó là một tình cảm thiết tha không sao lý giải được. Tôi muốn nói rằng, chỉ trong một đêm như đêm nay thôi, tôi mới hiểu thấu được tấm lòng của mẹ tôi. Mẹ tôi không những đã thứ tha mà còn thấu hiểu người đàn ông ấy, suốt cả một đời.

- Mẹ tưởng mẹ đã thôi đau khổ….

Tôi hiểu những phát ngôn của tôi đã trở thành những lát cắt đâm vào trái tim mẹ. Tôi đã đánh thức trong mẹ nỗi đau đớn của một người đàn bà phải một mình nuôi dạy con cái, luôn cố gắng làm tốt cả hai vai trò nhưng thực sự phải bất lực trước lũ con vẫn không thể không cần đến một người cha. Tôi muốn nói với mẹ rằng tôi đã rất hạnh phúc khi làm con của mẹ. Cho dù cuộc sống có phong ba bão táp thế nào, chỉ cần trở về nhà và nhìn thấy mẹ, tôi biết mình được chở che và bảo vệ. Ngày bố mẹ chia tay, tôi rất sợ người ta sẽ bắt tôi phải chọn một trong hai người bởi khi đó tôi hoàn toàn không thể xác định được tôi muốn ở với ai. Nhưng ngày hôm nay thì tôi hiểu rất rõ, tôi có thể không có cha nhưng không thể không có mẹ. Mẹ là ngôi nhà duy nhất trong trái tim tôi.

(còn tiếp)

3 nhận xét:


  1. Tuệ Tâm1978 at 08/07/2010 01:05 pm comment

    Hôm đọc câu truyện này của bạn,tự nhiên mình nhớ tới những người mẹ luôn "đầu độc con cái họ bằng cách thường xuyên nói xấu người cha của chúng bằng những từ cay nghiệt ",khiến chúng luôn phải sống trong hận thù từ khi còn tấm bé cho đến lúc lớn khôn.Người mẹ đó đã hủy diệt tâm hồn mình và tâm hồn non nớt của con mình Một người mẹ thương con là một người mẹ "không bao giờ muốn con mình phải sống trong oán hận".Thế nên,bao dung cho chồng ! Chính là cách để người mẹ đó đem lại hạnh phúc cho các con mình

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 08/11/2010 09:26 am reply

      Thật ra ở nước mình chưa có cái gọi là "văn hóa hậu hôn nhân", cho nên người ta khi chấm dứt tình vợ chồng thì thường "cạn tàu ráo máng", cuối cùng con cái là người chịu thiệt thòi hơn cả. Thật ra cho dù căm ghét ai đó thế nào cũng ko thể vì vậy phủ lấp những điểm tốt của họ. Làm người thì nên khách quan...

      Xóa

  2. Tuệ Tâm1978 at 08/11/2010 09:59 am comment

    Đúng là trong mỗi con người đều có 2 mặt Tốt và Xấu.Nếu ta vì một lí do nào đó mà định kiến với quá khứ của họ,chẳng phải ta đang sai lầm đó ư ! Khách quan chính là cách để ta đối xử công bằng với tất cả mọi người và không tự rước khổ vào thân Chúc bạn một ngày mới tốt lành.

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...