Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

Gia đình dấu yêu 7

11. Bức ảnh gia đình

Một lần duy nhất, tất cả chúng tôi, bao gồm cả gia đình của bố, cùng tập họp đông đủ để cùng chụp chung một tấm hình. Lúc đó mẹ tôi chỉ còn sống được chừng một, hai tháng nữa theo lời nói của bác sĩ. Tôn xin bảo lưu kết quả học tập, chị Mi và anh Khiêm ngừng mọi chuyến công tác, còn tôi xin nghỉ phép dài hạn. Chúng tôi chỉ muốn được ở bên mẹ những ngày tháng cuối đời. Tôi nhớ tôi đã khóc nhiều hơn bất cứ lần khóc nào, bao gồm cả lần tưởng như không sống nổi khi thất tình ở tuổi mười chín. Tôi nhận ra mẹ là người quan trọng như thế nào với tôi và tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để đổi lấy tính mạng của bà, bao gồm cả cuộc sống của tôi. Nhưng chẳng có phép màu nào xảy ra và tôi buộc phải hiểu, cho dù ta yêu thương một người nào đó sâu nặng thế nào, ta cũng không thể giữ họ lại bên mình. Phải chăng giới hạn của con người chính là điều này?

Chị Mi nói: Làm tất cả những gì có thể khiến mẹ vui. Tôi bảo chị: chị tha thứ cho bố, và mẹ sẽ mỉm cười khi nhắm mắt. Tôi còn nhớ cuộc gặp gỡ lần trước giữa gia đình hai chúng tôi, mà kết thúc là đôi bên nhìn nhau càng thêm đau đớn. Cho dù chúng tôi đã dự liệu trước sự cố chấp của chị Mi, không ai ngờ được phản ứng quá khích của chị.


Mười sáu năm trước, ông đã vì người đàn bà đó, bỏ vợ, bỏ con. Suốt mười sáu năm nay, nghĩ đến ông, trong lòng tôi chỉ có một chữ hận. Và đến hôm nay, mười sáu năm sau, tôi không những hận ông mà còn khinh ghét con người ông. Ông đã giết chết tuổi thơ của tôi, giết chết hình ảnh người cha mà trong lòng tôi yêu kính nhất, bây giờ ông lại giở trò ảo thuật biến mình thành một người cha vĩ đại. Ông muốn gì? Tôi sẽ không phí phạm một giây để mà tha thứ cho ông, để mà yêu thương ông. Tôi sẽ căm hận ông cho đến tận ngày, ở trước mồ ông, xương tôi rơi xuống.

Những lời chị nói đẩy tất cả chúng tôi vào sự bối rối khủng khiếp. Một sự im lặng bao trùm chúng tôi cho đến khi mẹ tôi tát vào mặt chị, đến cả tôi cũng sững sờ.

Trong đau đớn và tức giận, mẹ ngất đi.

Sau đó chúng tôi được bác sĩ cho biết, mẹ tôi không còn sống được bao lâu nữa.

Những ngày tháng nằm trong bệnh viện, bố tôi thường xuyên vào thăm mẹ. Cả vợ ông cũng hay ghé qua. Nhìn họ trò chuyện, chăm sóc cho nhau khó ai hình dung được mối quan hệ trên thực tế của họ. Tôi nhìn ba mái đầu bạc, mới hiểu chỉ có ân tình dành cho nhau mới là thứ con người cần phải nhớ và mang theo suốt đời.

Con xin lỗi. Con đã sai.

Chị Mi ôm lấy mẹ và nghẹn ngào nói trong nước mắt. Tuy tôi hiểu chị chưa thực sự xóa bỏ được thành kiến với cha tôi, trong tình thế này, chỉ cần điều gì có thể làm mẹ vui, chị dứt khoát thực hiện ngay. Và mẹ tôi đã ra đi mãn nguyện. Bỏ mặc cuộc đời đầy nước mắt, bà đã chọn khoảnh khắc hạnh phúc để ra đi. Tôi nhìn thấy nụ cười của bà. Và đôi mắt bà tràn đầy tình thương. Tình thương ấy gắn kết tất cả chúng tôi lại với nhau. Và bởi thế, chúng tôi là một gia đình.

Gia đình dấu yêu.

(Hết)

Tháng 4/2010

5 nhận xét:


  1. fibi at 09/12/2010 07:38 pm comment

    Thật sự rất xúc động trước truyện ngắn của bạn. Xin nghiêng mình trước 1cây bút tài năng và 1 trái tim nhân văn sâu sắc !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 09/15/2010 08:17 pm reply

      Tâng bốc quá đi (mà tôi thích đấy, cứ thế nhé ) À, avatar mới nhìn đẹp đấy, thế này thì sớm muộn sẽ có tin hỉ nhỉ!

      Xóa

  2. The dark at 11/20/2010 06:00 pm comment

    Vậy là đọc xong hết truyện của Gió rồi. Chắc là phải vài tháng nữa mới đọc tiếp, để được đọc trọn bộ Nước mắt thanh xuân. Phải thú thật với Gió thế này: truyện của Gió luôn có cái buồn, buồn dai dẳng của một người với tâm hồn không tròn trịa. Mình đã nghĩ nhiều về truyện của Gió, vì mình thấy hình như Gió luôn cho người ta đi vào thế giới của truyện từ những nhân vật bị tổn thương. Đầu tiên là mình thấy khó chịu, như hồi cấp 3 mình ghét nghe nhạc vàng ấy. Nhưng rồi, mình mặc định đó là ngòi bút của Gió, là phong cách của Gió và sau này mình sẽ nhận ra các tác phẩm của bạn qua cái nét đặc trưng ấy.

    Trả lờiXóa

  3. The dark at 11/20/2010 06:00 pm comment

    Từ rất lâu rồi, khi dần biết đến sự tồn tại của mình trong cuộc sống này, mình đọc tiểu thuyết và đi tìm một mẫu người "thật", tức là sống và yêu một cách hài hòa, thực tế. Mình thấy cái rất hay trong các câu nhân vật của Gió đó là các nhân vật luôn ý thức được bản thân mình đang làm cái gì và đang như thế nào. Nhưng mình chưa thỏa mãn, nếu chỉ nhìn thấy bản thân dưới ánh đèn duy nhất trong bóng tối, dù rõ ràng bản thân mình nhưng lại không hòa mình vào với hoàn cảnh thực của cuộc sống. Điều ấy cũng như bạn chỉ nhìn chăm chăm vào một đóa hoa mà lại không để ý là nó đứng hài hòa trong một khu vườn. Hi, có gì thì bạn thông cảm cho mình nhé. Dù là tự thân tác phẩm của bạn lớn lên theo sinh mệnh của chính nó, nhưng, mình mong có một ngày nhân vật tôi của Gió sẽ được hạnh phúc, là một người lớn lên và sống bình thường như bao nhiêu người khác. À, chia sẻ với Gió là, trong tất cả các tác phẩm mình đã đọc thì mình thích nhất là bộ "Tru Tiên" của Tiêu Đỉnh. Chúc Gió luôn mạnh khỏe.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 11/26/2010 10:34 pm reply

      Mình cám ơn các nhận xét của bạn. Mình nghĩ điều bạn nói không phải không tồn tại trong lòng mình. Mình biết các nhân vật của mình đều tổn thương, không tròn trịa... dù thường mình cũng không muốn đẩy các câu chuyện vào bi kịch. Điều này có thể lý giải như là dấu ấn cá nhân, hoặc đơn giản hơn, là vì hiện nay mình chỉ viết được như thế. Có nghĩa là sau này có thể mình sẽ viết khác đi hoặc tiếp tục như thế hoặc có khi không viết được nữa. Đó là điều mình không nói trước được. Mình nghĩ bạn hẳn là người thích đọc sách, bởi bộ Tru tiên là một tác phẩm đồ sộ mà bản thân mình đã không đủ kiên nhẫn đọc (phần vì mình cũng không thực sự khoái thể loại thần tiên kiếm hiệp).

      Xóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...