Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Mối tình đầu

Chuyến bay cất cánh lúc chín giờ. Tôi đã có mặt ở đây từ rất sớm. Tôi muốn đưa tiễn cậu ấy, nhìn cậu ấy, và nếu có thể nói với cậu ấy rằng, với tôi, cậu ấy thật đặc biệt và những cảm xúc mà tôi đã có, sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Nhưng dường như đã muộn rồi. Tôi đã chậm, ngay từ lúc bắt đầu, dù tôi là người đầu tiên…

Tôi là người đầu tiên phát hiện ra cậu ấy. Cậu ấy mười sáu tuổi. Và rất xinh trai. Chúng tôi đều vào lớp mười. Học chung một trường nhưng khác lớp. Đó là ngày đầu tiên của năm học mới, trên chiếc xe buýt, tôi nhìn thấy cậu ấy lên xe ở giữa chặng đường. Nắng theo cậu ấy vào trong xe, và gió nhẹ đưa mái tóc cậu ấy, trông cậu ấy thật giống một hoàng tử bước ra từ những thiên truyện cổ tích mà tôi từng đọc khi còn bé. Tôi thậm chí nghe thấy tiếng chim hót trong nắng và nhìn thấy cảnh thảo nguyên xanh ngát một màu. Là thiên nhiên tuyệt vời khiến tâm hồn tôi thư thái. Tôi cứ nhìn cậu ấy đăm đăm, trong khi cậu ấy mỗi lúc một tiến lại gần chỗ tôi ngồi, mỗi lúc một gần. Tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi chưa từng biết đến cảm giác này. Tôi không hiểu tại sao.

Cậu ấy ngồi cạnh tôi, và không nói gì cả chặng đường. Tôi cũng giữ lặng im. Thảng lơ đễnh quay đầu về phía cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn gương mặt thanh thoát của cậu ấy phản chiếu trong tấm gương. Tôi muốn ngắm nhìn gương mặt này mãi. Tự nhiên suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi xấu hổ. Một vài khoảnh khắc nào đó, cậu ấy cũng hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Và ánh mắt chúng tôi khi đó chạm nhau. Ánh mắt cậu ấy như dừng lại nhìn tôi chăm chú. Tôi vội lập tức hướng tầm nhìn ngao du đường phố. Ngồi gần nhau hơn hai mươi phút, chúng tôi vẫn không mở lời với nhau một tiếng nào. Không có lời nào thốt ra trong ngày hôm đó. Chỉ có tâm hồn tôi là mãi lưu giữ hình ảnh thư sinh hiền lành của cậu ấy. Thật dễ thương!


Thi thoảng tôi gặp cậu ấy trong sân trường, hoặc trong giờ học thể dục. Cũng có hôm tan trường, tôi tình cờ đi ngay sau lưng cậu ấy. Bước chân của tôi trở nên chậm lại, tôi thực sự không dám vượt lên trước. Có lần cậu ấy vô cớ quay lại và nhìn tôi. Tôi không biết làm gì và cũng gần như ngay lập tức, quay phắt người lại. Những hành động ngô nghê khiến tôi không giấu được nụ cười mỗi khi nghĩ lại. Tôi như có thêm một lý do để thêm yêu trường yêu lớp.

Tôi kể với bạn thân của tôi, về một người con trai tôi thấy đáng yêu nhất trong ngôi trường này. Cô ấy không tin, bởi cô ấy nói, người bạn trai cô ấy quen mới là hoàn hảo. Tôi trố mắt trước thông tin của cô ấy. Cô ấy tủm tỉm cười kể, lần cô ấy mắc mưa và va vào một chiếc xe máy trên đường, một người con trai không liên quan đã đến đỡ cô ấy dậy và mua dầu xức vết bầm cho cô ấy. Người con trai ấy cũng học trường này. Cô ấy vui vẻ nói rằng, thật tuyệt vời khi hai con người từng gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy lại có thể tiếp tục gặp lại một lần nữa và lại một lần nữa. Đó là nhân duyên. Và họ đã trở thành một cặp.

Tôi không bao giờ quên cảm giác khi cô ấy giới thiệu bạn trai của mình với tôi. Chúng tôi đi chung ba người. Tôi cố lắm cũng không vui được. Cô ấy thì tíu tít chuyện trò. Tôi lần đầu nghe thấy tiếng nói trầm ấm của cậu ấy, lần đầu đi ăn cùng cậu ấy, lần đầu đi xem phim cùng cậu ấy. Nhưng cậu ấy nắm tay bạn gái thân của tôi. Tôi chỉ là vai phụ.

Sinh nhật tôi. Cô ấy lôi bạn trai đến dự bằng được. Cô ấy bảo tất cả đều là bạn bè. Tôi yêu sự hồn nhiên của cô ấy. Cô ấy là bạn tốt của tôi. Khi cô ấy ghé tai hỏi tôi về chàng trai đáng yêu tôi từng kể, tôi chỉ nói tôi không có dịp gặp lại cậu ấy nữa. Nói theo kiểu cô ấy thì, chúng tôi chỉ gặp một lần, không có lần nữa và vì vậy chúng tôi không có nhân duyên. Cô ấy vỗ vai tôi rồi gọi với bạn trai mang đến cho tôi một chú gấu bông thật to. Đó là quà sinh nhật cho tôi. Đêm, tôi áp mặt vào món quà này, và khóc.

Mùa hè qua đi, một niên học mới lại bắt đầu. Từ ngày cuối của năm học trước đến ngày đầu của năm học này, không biết đã có bao sự đổi thay, nhưng ngôi trường vẫn ở đây, và những gương mặt cũ vẫn còn đó. Chỉ có cậu ấy là không thấy đâu. Cậu ấy sắp đi du học. Bạn gái tôi báo tin. Nhưng cô ấy không tỏ vẻ buồn bã, vì sau khi tốt nghiệp lớp mười hai, cô ấy sẽ sang cùng. Họ sẽ học cùng nhau, ở cùng nhau, và trở về cùng nhau. Tôi nhớ hình ảnh hai bàn tay nắm chặt trước mặt tôi dạo nào. Họ luôn là một cặp. Đó là nhân duyên.

Tôi đấm thùm thụp vào chú gấu bông. Rất mau thôi, một con người đặc biệt sẽ đi xa. Tôi dồn nỗi buồn vào những nắm đấm, đến nỗi làm chỉ trên vùng bụng chú gấu bông bục ra. Họ mua tặng mình đồ dỏm. Đó là điều có vẻ có lý duy nhất chợt hiện ra trong đầu tôi. Tôi nhìn vết rách bực tức. Đầu một mấu giấy lộ ra khiến tôi tò mò. Tôi lấy ra và đọc:

Mình thấy cậu ngồi ở đó. Cậu thật dễ thương. Mình muốn kết bạn với cậu, ngay lúc đó. Nhưng mình chẳng biết nói gì. Thảng mình lén nhìn cậu qua kính cửa sổ. Mình muốn ngồi như vậy, và ngắm nhìn gương mặt cậu mãi. Nhưng rồi mình lại trở thành bạn trai của người bạn thân nhất của cậu. Mình không hiểu tại sao. Mình không mong cậu sẽ đọc được những dòng này. Nhưng lại muốn cậu biết rằng, nếu trên đời có điều gì mình muốn làm, thì đó là ngồi bên cậu, trong một chuyến đi, chỉ để ngắm nhìn cậu. Mãi mãi!

Tôi nhìn thấy cậu ấy ở cửa ra vào của hành khách. Xung quanh cậu ấy là người thân và bạn bè, cả bạn gái. Họ bịn rịn chia tay nhau. Người đi và người ở, trên nét mặt đều nhuộm vẻ buồn bã. Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy. Ngay từ đầu đã không nói gì được với nhau, bây giờ lại càng không. Bạn gái cậu ấy là bạn tốt của tôi. Tôi chỉ có thể là vai phụ.

Chín giờ máy bay cất cánh. Chín giờ tôi đón xe buýt về nhà. Cạnh chỗ tôi ngồi, chỉ là một chiếc ghế trống. Tôi nhớ tuổi mười sáu, như vừa hôm qua. Một cậu con trai đã từng bước lên xe, mang theo nắng và thảo nguyên xanh ngát. Bây giờ cậu ấy đã đi xa…

Mối tình đầu của tôi!

(Hết)

Viết vào khoảng tháng 5 năm 2008

9 nhận xét:


  1. The dark at 02/26/2012 09:33 pm comment

    Chị, lâu lắm rồi chị nhỉ, em cứ nghĩ là chị thôi blog rồi cơ đấy. Thỉnh thoảng em vẫn vào, vẫn đọc lại truyện chị viết, nhưng không dám đọc nhiều quá, em sợ em thuộc mất. Chị vẫn vậy, văn chị viết lúc nào cũng trầm trầm, dù là cảm xúc dạt dào của 1 cô bé 16, hay là kể về chuyện đi du lịch thì vẫn trầm trầm, đều đều... Em thích giọng văn ấy, vì một lúc nào đó, em cũng nói chuyện như vậy, giọng đều đều, trầm trầm, cảm giác như lòng đã nguội với mọi thứ, buông trôi. Hihi. Chắc là dạo này cuộc sống của chị không còn mệt nhọc như trước nữa rồi chị nhỉ. Em chúc chị luôn xinh tươi, cả trong tâm hồn và trên khuôn mặt. Em Phú.

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/02/2012 08:25 pm reply

      Hi em, cũng lâu rồi em mới để lại lời bình đấy nhỉ! Chị rất vui vì em thích truyện của chị như vậy, cũng như lúc xưa chị từng nói, nếu chị có được một danh sách người đọc trung thành thì em sẽ đứng ở vị trí đầu tiên. Có điều, em vốn từng mong cái gì đó tươi sáng hơn trong truyện của chị, vậy mà rốt cuộc em lại đâm thích cái trầm trầm, đều đều à...

      Xóa

  2. dang at 02/27/2012 01:41 pm comment

    Lãng mạn nhề. Mình chả có mối tình đầu gì êm dịu như thế gì cả, mình bắt đầu luôn vào mối tình thứ hai, nhưng mình oánh số kiểu "mối tình đầu thứ nhất", "mối tình đầu thứ hai",... Vì làm một trắc nghiệm nho nhỏ và rút ra kết luận là khi hỏi, đây là mối tình thứ mấy, thì các cậu trai sẽ bảo, thứ hai, thứ ba gì gì đấy, hoặc nhiều quá không nhớ hết! Còn các cô gái sẽ e thẹn bảo rằng, đầu tiên... Thú ra phết, nên các gái nên oánh số kiểu mình đi, cho nó tươi mới một thể!

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/02/2012 10:03 pm reply

      cái đầu tiên là cái quan trọng nhất, những thứ khác thì lần lượt qua đi... Mà nói là đếm nhưng em nghĩ khi yêu, chắc chị chỉ thấy mối tình đang có, người yêu đang có thế nên tình nào cũng là tình đầu ^ ^

      Xóa

  3. Người không thích bon chen at 02/27/2012 03:15 pm comment

    Những rung động đầu đời nhẹ nhàng nhưng thật sâu đậm, nếu bây giờ có cơ hội, lần gặp đầu tiên ấy chị có nói gì với cậu ấy ko?

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/02/2012 10:17 pm reply

      Đây là truyện em ạ. Nhưng nếu chị là cô bé 16 tuổi khi đó và bây giờ nghĩ lại khi nhận được câu hỏi của em, chắc chị cũng không làm khác được. Có những thứ như là duyên phận đã định vậy

      Xóa

  4. Tuệ Tâm1978 at 02/27/2012 04:13 pm comment

    Theo mình Gọi là mối tình đầu thì không chuẩn lắm. Vì hai người đã " quen " nhau đâu, mà gọi là " mối tình đầu " Gọi là " cảm xúc đầu đời " hay chi chi đó...có vẻ thích hợp hơn Nhưng không thể là " mối tình đầu ' Vì nếu nói như vậy thì " ai cũng có mối tình đầu hết " sao, dù trên thực tế họ " chưa có mảnh tình vắt vai " nào Khi hai người chưa gắn bó, chưa có những kỉ niệm, chưa thực sự hiểu rõ tính nết của nhau...thì đó chưa phải là " tình yêu " Liệu ta có thể yêu một người mà ta chưa biết gì về họ và họ cũng chưa biết gì về ta không ? Với những người như vậy ! Nếu ta có bị họ cuốn hút, thì đó cũng chỉ mới là " thích " mà thôi Ranh giới giữa " thích " và " yêu " rất dễ khiến người ta lầm nhẫn. Hj.. Hình như đây là lần đầu hay lần thứ nhì mình tham gia góp ý các câu truyện của bạn thì phải

    Trả lờiXóa
    Trả lời

    1. Vi Phong at 03/02/2012 10:28 pm reply

      Thật ra mình nhìn vào hai người, mình phán họ là gì của nhau thì đó là theo quan điểm của mình, họ cho họ là gì của nhau lại xuất phát từ chính họ. Giống như nhiều người cũng cho rằng tình yêu đơn phương không phải là tình yêu; tình yêu sét đánh không phải là tình yêu. Thật ra là tình cảm gì thì câu trả lời ở cái người mang chữ tình đó. Một mối tình cũng vậy. Có người suốt đời câm lặng yêu một người, họ nghĩ đó là mối tình của họ. Người khác có nghĩ vậy không thì là chuyện người khác. Tình yêu vốn là không cần phân biệt.

      Xóa

  5. KAN at 02/27/2012 04:36 pm comment

    Oh! mối tình đầu thật nhẹ nhàng và trong sáng. Một bài viết nhẹ nhàng và khá nội tâm. Cứ dọc theo câu chuyện, ng đọc cứ ngẫm và tượng tượng ra một chàng trai hoàn hảo, tâm lý và khá nội tâm

    Trả lờiXóa

From The Day with Love

Từ ngày 7.7 đến nay, tôi bán được 24 cuốn sách. Một con số cụ thể nhưng vô cùng trừu tượng. Tất cả những người mua đều là người que...